Chương 390
Sau khi White Paper đánh răng rửa mặt xong, vắt khô khăn mặt, treo trên ban công phủ đầy tuyết.
Chỉ cần một ngày, khăn mặt sẽ hoàn toàn bị đông cứng, hôm sau dùng lại thì chỉ cần đập nó một hồi, phủi băng vụn ra là được. Đương nhiên nàng cũng có thể dùng năng lực làm cho nó nhanh chóng bốc hơi trong phòng ấm áp dễ chịu, nhưng như vậy sẽ giảm bớt số lần luyện tập mỗi ngày.
White Paper biết ma lực trong cơ thể mình xếp hạng ngược trong số phù thủy, cho nên phải sử dụng đúng mục đích.
Làm vệ sinh xong, cửa bị gõ. Gần như mỗi ngày ở thời điểm này, Wendy tỷ đều sẽ dẫn nàng đến sảnh lớn thành bảo hưởng dụng bữa sáng.
"Tới ngay!"
White Paper vui sướng mở cửa phòng, quả nhiên người đứng ở bên ngoài là Wendy —— nàng thân thiết ôm mình, hít hà vài cái trên mặt mình: "Ừm, không tệ, rửa sạch."
"Hắc hắc." White Paper nhếch môi, kéo tay Wendy đi đến sảnh lớn.
Đi vào Biên Thùy Trấn đã gần nửa tháng, nàng gần như đã quen thuộc với cuộc sống trong thành bảo.
Không cần dậy sớm rời khỏi lều tìm thức ăn, cũng không cần phải lo lắng củi nhặt được lửa bị người ta đánh cắp, thời gian dùng cho nhét đầy cái bao tử và sưởi ấm được tiết kiệm ra, thay vào đó là luyện tập ma lực và học tập tri thức. Cuộc sống như vậy, nàng chỉ dám ước mơ khi nói chuyện phím với các bạn, có thể hoàn toàn không cần lo lắng sinh tồn, chỉ sợ chỉ có các công tử, tiểu thư nhà quý tộc lớn.
White Paper không ngờ mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
Trong lòng bàn tay Wendy mềm mại, ấm áp, cảm giác này chưa bao giờ nàng được trải nghiệm trong khu bình dân, giống như lúc nào cũng có người nhớ thương, bảo vệ mình... nàng hi vọng có thể ở nơi ấm áp như vậy mãi.
Nếu như là một giấc mộng, nàng thà rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Đi vào sảnh lớn, White Paper nhìn thấy các phù thủy không có giống như ngày thường, ngồi trước bàn dài ăn cơm mà là vây quanh một bên tường, bàn tán xôn xao.
Nàng tò mò trừng mắt nhìn, lại ngại không dám hỏi Wendy các nàng đang làm cái gì.
Mà người sau như là nhìn thấu ý nghĩ của nàng, cười nói: "Các tỷ muội đang kiểm tra "sức chiến đấu" của mình."
"Sức chiến đấu?" White Paper nao nao: "Cái đó là... cái gì?
"Là lí do kì quái mà điện hạ nói, ngươi hoàn toàn không cần để ý." Wendy cúi người, nâng cô gái nhỏ lên, để ở trên đầu vai mình: "Nhìn thấy miếng kim loại màu trắng bạc đó không? Nghe nói là di vật của vương quốc phù thủy hơn bốn trăm năm trước, cũng là vũ khí mà các kẻ siêu phàm dùng để chiến đấu, chỉ có người có ma lực mạnh mẽ mới có thể kích phát lực lượng của nó. Cho nên điện hạ bày nó trong sảnh lớn, để cho mọi người qua kiểm tra trình độ ma lực của mình, hoặc là nói... thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn tỷ muội —— có thể một hơi thắp sáng bốn viên ma thạch trên đó một lần thì tương đương với một thần ý sức chiến đấu."
"..." White Paper cảm thấy vô cùng khó hiểu, vương quốc phù thủy? Kẻ siêu phàm? Ma thạch? Từng từ ngữ chưa từng nghe nói tới khiến cho nàng nhất thời không nghĩ ra, nhưng mà nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự rung động mà cảnh tượng trước mặt đem đến —— chỉ thấy các phù thủy thay phiên đưa tay để lên miếng kim loại, để bảo thạch khảm nạm trên đó phát ra hào quang sáng chói, như là sao trời đủ mọi màu sắc, nhìn cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
"Ta có thể thắp sáng hai viên." Lightning thoạt nhìn tuổi bằng tuổi mình, trên đầu vai của nàng còn có một con bồ câu to mọng đang đậu trên đó, White Paper nhớ đó cũng là một phù thủy, hình như tên là Macy.
"Hai viên rưỡi, groo!" Bồ câu đắc ý kêu to.
"Ài, ngươi còn cao hơn ta? Không thể nào như vậy được!"
"Ngươi cũng muốn thử?" Wendy cười nói: "Hẳn là bây giờ còn không được, ngươi còn chưa có học được cách rót ma lực vào ma thạch, chứ đừng nói chi là kích hoạt Ấn Phù. Nhưng mà điện hạ quy định đây là chương trình học phù thủy nhất định phải tu tập, cho nên, không lâu nữa ngươi cũng sẽ có được một viên ma thạch phát sáng dùng để luyện tập."
Bảo thạch sáng óng ánh, còn có thể phát ra ánh sáng giống như thế? White Paper lập tức kích động, liên tục gật đầu với Wendy, nói: "Ta sẽ cố gắng luyện tập !"
"Bé ngoan." Wendy cười vuốt vuốt gương mặt của nàng: "Ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới có sức lực luyện tập."
...
Uống xong cháo lúa mì, White Paper trở lại tòa nhà phù thủy, bắt đầu luyện tập mỗi ngày.
Wendy nói cho nàng, vạn vật trên thế giới này đều do từ từng viên nguyên tử không nhìn thấy được cấu tạo thành, vật chất thay đổi cũng là nguyên tử tách rời và nhập lại, mà năng lực của mình chính là gia tốc quá trình này, chứ không chỉ đơn giản là hòa tan tuyết hay để cho nước nóng lạnh xuống.
Mặc dù không hiểu lắm ý nghĩa trong câu nói này, nhưng mà nàng vẫn cẩn thận dựa theo yêu cầu của Wendy, cảm nhận ma lực ẩn chứa trong cơ thể mình, sau đó đều đặn phóng ra —— cuộc sống ở khu ổ chuột trước kia khiến cho nàng hiểu được, mình có thể có cuộc sống với mọi người tốt như vậy là vì điện hạ cần lực lượng của phù thủy, đây cũng là giá trị duy nhất của nàng, muốn không bị vứt bỏ thì phải làm cho xuất sắc.
Bỗng nhiên, White Paper cảm thấy phần bụng quặn đau, ma lực trong thân thể rung động, giống như muốn phá thể mà ra, nàng không nhịn được hừ ra tiếng.
"Sao vậy?" Wendy ở bên cạnh hỏi.
"Không, không sao." Nàng lắc đầu: "Vừa rồi ma lực giống như không bị khống chế."
"Không bị khống chế..." Đối phương ngẫm nghĩ một lát: "Ngươi còn nhớ mình trở thành phù thủy khi nào không?"
"Đại khái là mùa đông." White Paper thấp giọng nói: "Thời gian cụ thể ta cũng nhớ không rõ."
"Bây giờ đã là cuối thu, cách mùa đông bắt đầu cũng không có mấy ngày." Wendy không cười nữa: "Tới gần ngày thức tỉnh, ma lực trong cơ thể sẽ trở nên sinh động, đây cũng là dấu hiệu phản phệ. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi Nightingale tới, nàng có thể nhìn thấy ma lực trong cơ thể ngươi thay đổi." Nàng đi tới cửa, lại quay đầu lại bổ sung: "Yên tâm, đối với phù thủy ở Biên Thùy Trấn, chuyện này không tính là kiếp nạn sinh tử."
...
Suy đoán của Wendy được chứng thực.
Ba ngày sau, White Paper nghênh đón ngày thức tỉnh thứ hai của mình.
Nàng nằm trên giường lớn, nhìn các phù thủy tới thăm mình, nghe các nàng lao nhao an ủi mình, bỗng nhiên muốn khóc.
Trong trí nhớ, lần đầu thức tỉnh, nổi đau khi bị ma lực đốt cháy đó, tự như cũng trở nên không còn khó chịu như vậy nữa.
"Bởi vì ngươi luyện tập quá ngắn cho nên không thể bảo đảm hoàn toàn đánh tan đau đớn do phản phệ." Wendy ngồi ở đầu giường, vuốt ve tóc của nàng, nói: "Nhưng so với dày vò của ngày trưởng thành, loại đau đớn này không tính là gì, nhất định ngươi có thể chịu được. Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên có ý nghĩ từ bỏ, cũng không thể để mình mất đi ý thức."
White Paper gật gật đầu.
Nàng không dám mở miệng trả lời, sợ một khi há mồm thì sẽ không nhịn được mà phát ra tiếng nức nở.
Nàng không muốn để cho mọi người thấy dáng vẻ mất mặt của mình.
Khi sống ở khu ổ chuột, thút thít là biểu hiện của mềm yếu, chỉ có người đã từ bỏ giãy dụa mới sẽ làm như vậy.
White Paper nhắm mắt lại, chậm rãi đợi một khắc đó đến.
...
Khi nàng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã là một mảnh trắng bệch.
Quá trình phản phệ yếu hơn nàng nghĩ nhiều, đến mức các loại thủ đoạn cứu trợ mà mọi người chuẩn bị cũng không cần dùng tới. Tỉnh lại sau giấc ngủ, nàng cảm thấy ma lực trong cơ thể tràn đầy không ít, toàn thân cao thấp giống như đều xảy ra thay đổi rất nhỏ, con mắt có thể nhìn xa hơn, tay chân cũng càng có sức hơn.
Rửa mặt xong, tiếng đập cửa của Wendy đúng giờ vang lên.
"Tới ngay." White Paper vui sướng mở cửa phòng, nắm tay của nàng, nhưng mà lần này đối phương không có dẫn mình đến sảnh lớn thành bảo mà là đi lên lầu ba, văn phòng của lãnh chúa.
Đại nhân vật tóc xám đó mỉm cười, đưa một tấm da đê đến cho nàng.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành viên chính thức của Liên Minh Phù Thủy.”