Chương 399
Vương đô Greyfort, cung điện dưới mặt đất.
Deflick ngồi nghiêng ở trên vương tọa, tay phải chống cằm, có chút không kiên nhẫn nhìn mấy người ứng tuyển đang biểu diễn kỹ thuật ám sát của mình trong thính đường.
Đây là thằng đần thứ mấy kể từ khi mùa đông bắt đầu rồi hả?
Đại khái là do mình quá mức nhân từ cho nên mới khiến cho từng thằng hề như vậy liên tục xuất hiện.
Hắn ngáp một cái, cảm thấy con mắt mỏi nhừ.
Từ khi mái cung điện bị bột tuyết nổ nát, hắn dời địa điểm nghị sự vào trong tầng hầm bên trong cung điện. Trải qua một phen cải tạo, liên thông mấy cái kho hàng lại với nhau, không gian cũng không tính là quá nhỏ, đủ để dung nạp đại thần và các quý tộc tham dự hội nghị. Quan trọng nhất chính là nơi đây tuyệt đối an toàn, chỉ có một cái cửa ra vào, phía trên thì là cung điện hùng vĩ, cho dù có nhiều bột tuyết như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến nơi đây. Khuyết điểm là dưới mặt đất không có ánh sáng chiếu vào, toàn bộ nguồn sáng đều đến từ bó đuốc nhựa thông. Một vòng đuốc quay xung quanh vách tường khiến cho không khí trong phòng cực kỳ khô ráo và ngột ngạt, mùi tanh của nhựa thông tỏa ra càng khiến cho hắn buồn ngủ.
Vừa nghĩ tới vị tứ đệ đó thì Deflick hận đến nghiến răng, nếu như không phải có người chứng kiến công kích của đối phương đến từ bầu trời thì sợ là hắn còn đang trắng trợn xây dựng tháp canh. Nếu biết loại thủ đoạn này hoàn toàn không thể nào phòng ngự, hắn cũng chỉ có thể tạm thời tổ chức hội nghị ở chỗ này.
Chắc chắn Roland Wimbledon sẽ trả giá đắt!
"Thưa bệ hạ tôn kính." Người ứng tuyển lên tiếng kéo suy nghĩ của hắn về trong sảnh: "Mời xem, chỉ cần phản vương Roland dám xuất hiện trước mặt ta, ta có thể hoàn thành sứ mệnh ngài phó thác!"
Deflick nhìn trước người đối phương, chỉ thấy bốn thanh phi đao chuẩn xác cắm vào thùng gỗ cách hắn hai mươi bước.
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là tuyệt kỹ?"
"Đúng là như thế, thưa bệ hạ." Hắn cực kỳ tự tin nói: "Không dối gạt ngài, ta đã từng làm nghề này, không dưới mười ‘con chuột’ chết trong tay ta. Lẫn trong đám người ra tay, đa số mục tiêu đến chết cũng không biết phi đao là từ đâu mà bắn ra."
"Thù lao thì sao?" Deflick vặn vặn thân thể có chút tê cứng.
"Chỉ cần hai mươi lăm miếng kim long." Người ứng tuyển bẻ ngón tay nói: "Năm miếng dùng tiêu xài trên đường đi và phí tổn trang phục —— giả trang sao để khiến cho người khác không chú ý tới thì càng dễ dàng tới gần phản vương."
"Tước sĩ Verassi." Quốc vương ra hiệu, nói.
"Vâng, thưa bệ hạ." Cương tâm kỵ sĩ rút bội kiếm ra, lấy tấm chắn sau lưng xuống, đi đến trong sảnh.
"Ngài, ngài có ý gì?" Hắn giật mình.
"Đánh bại kỵ sĩ của ta, ta sẽ giao thù lao cho ngươi." Deflick liếc mắt ra hiệu cho tước sĩ một cái.
Người sau gật gật đầu, kéo mặt nạ xuống, đi tới chỗ đối phương.
"Chờ, chờ đã... không, thưa bệ hạ, như vậy không được." Người ứng tuyển chật vật xoay người một cái, tránh khỏi cú chém của kỵ sĩ, lắp bắp nói: "Ta không thể đánh chính diện —— a!"
Ngay sau đó, kỵ sĩ đuổi theo, một cước đá mạnh vào bụng của hắn, khiến cho hắn phải nuốt ngược lại đoạn sau vào trong bụng.
Lăn lộn hai vòng trên mặt đất, người ứng tuyển yếu ớt ném một thanh phi đào ra, lại bị tấm chắn dễ dàng đỡ được. Sau đó tước sĩ một cước giẫm lên tay hắn, vung kiếm chém xuống, một nửa cánh tay lập tức rời khỏi thân thể của hắn, huyết dịch tràn ra mặt đất, tạo thành một đường vòng cung.
"Tay của ta ——" Đối phương hét thảm một tiếng, ôm cánh tay mình co rúm lại.
"Thứ nhất, vương thất không thể so với ‘con chuột’, cho dù đó là đệ đệ ngu xuẩn đó của ta thì cũng sẽ không dễ dàng tới gần người khác. Thứ hai, ngay cả một kỵ sĩ mà ngươi cũng thúc thủ vô sách, như vậy thì ngươi dùng cái gì để đi ám sát một lãnh chúa có nhiều kỵ sĩ bên cạnh? Chỉ sợ vừa lấy được hai mươi lăm miếng kim long thì ngươi sẽ không trở về đây nữa." Deflick khoát tay áo: "Ném hắn ra bên ngoài."
Nếu như đổi lại một hai tháng trước đó, hắn sẽ không đối đãi đám người ngu muội tham lam này như thế, nhiều nhất chỉ đuổi đối phương ra khỏi vương đô, cũng sẽ ra lệnh không lấy được đầu Roland thì đừng trở lại. Những người có chút khả năng sẽ thành công thì hắn đều ủng hộ một lượng tài chính nhất định —— nhưng cho tới bây giờ, Roland vẫn sống thật tốt.
Đại khái chính là bởi vì thái độ nhân từ này khiến cho đám người tới cửa tuyên bố mình có thể giải quyết phản vương càng ngày càng nhiều, hơn nữa phương pháp cũng càng ngày càng hoang đường. Thậm chí trước đó còn có cái tên lôi hầu gái trong quán rượu ra làm thích khách, nói là hầu gái có kỹ thuật xuất chúng, không có nam nhân nào có thể từ chối khi nàng phục thị. Hoàn toàn không biết mùi vị! Chẳng lẽ bọn họ không biết được sự chênh lệch giữa phụ nữ bình thường và phù thủy sao? Đã lặp đi lặp lại trên bố cáo là tứ đệ đã sa đọa, lãnh chúa có thể nuôi dưỡng phù thủy thì sao lại để ý loại mặt hàng kém như vậy.
Deflick thở phào nhẹ nhõm, cho những người ứng tuyển không biết trời cao đất rộng một bài học, hẳn là cũng có thể khiến những người khác hơi thu liễm lại.
Có lẽ chiêu mộ người bình định từ dân gian là một sai lầm.
Có thể đánh bại Roland, chỉ có thuốc viên và bột tuyết.
Hắn nhìn lướt qua dưới sảnh, thấy không có người ngoài, quay qua nhìn ngự tiền thủ tướng, hỏi: "Bây giờ tiến độ nghiên cứu chế tạo vũ khí bột tuyết thế nào?"
Căn cứ tình báo lần lượt thu tập được từ cứ điểm Epic, sở dĩ thợ mỏ Biên Thùy Trấn có thể chiến thắng đoàn kỵ sĩ của công tước và dân binh cuồng hóa là vì sử dụng một loại vũ khí bột tuyết kì lạ. Nó hẳn là một ống sắt nửa đóng kín, lợi dụng lực đẩy khi bột tuyết nổ tung sinh ra, đẩy viên chì công kích mục tiêu, cùng loại với tên nỏ. Deflick rất để ý tới cái này, lập tức triệu tập thợ rèn có kinh nghiệm trong vương đô, bắt đầu phỏng chế loại lợi khí kiểu mới này.
"Cũng không lý tưởng, thưa bệ hạ." Hầu tước Wick lắc đầu nói: "Đám thợ rèn căn cứ tình báo, thử làm ra tầm mười loại vũ khí giống như vậy, nhưng mà uy lực còn lâu mới được mạnh mẽ như trong lời đồn. Chỉ có một số nhỏ có thể đánh xuyên giáp ngực của kỵ sĩ trong phạm vi mười bước, vượt qua năm mươi bước thì rất khó bắn trúng được mục tiêu."
"Mười bước?" Deflick nhíu mày nói: "Vậy còn không phải là áp vào mặt kỵ sĩ hay sao? Cứ như vậy thì còn có thể ngăn cản đoàn kỵ sĩ công kích sao?"
"Hoàn toàn chính xác, có lẽ còn có một số khiếu môn mà chúng ta chưa nắm giữ được... mặt khác, cho dù triệu tập thợ rèn và học đồ toàn thành thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ sản xuất được hai mươi ống sắt, còn chưa chắc có thể bảo đảm được mỗi cái đều có thể dùng." Hầu tước thở dài: "Cho tới hôm nay mới thôi, đã có bốn cái ống sắt nổ tung trong lúc huấn luyện, đám vệ binh cũng có chút mâu thuẫn khi luyện tập loại vũ khí bột tuyết này."
Đáng chết , Biên Thùy Trấn cằn cỗi hơn vương đô không biết bao nhiêu lần, Roland lại có thể kiếm ra được mấy trăm cái ống sắt chỉ trong một mùa đông, chắc chắn là hắn đã được ma quỷ trợ giúp.
Deflick căm tức đổi đề tài: "Vậy còn thuốc viên thì sao? Cho đến giờ mà giáo hội vẫn chưa có trả lời sao?"
"Đúng vậy, thưa bệ hạ." Hầu tước đáp: " Đại Tế Ti nói bên phía Thánh Thành đang đối kháng với tà thú xâm lấn, tạm thời không có tinh lực cung cấp càng nhiều thuốc cuồng hóa, hắn hi vọng chúng ta có thể kiên trì đợi đến khi tà nguyệt kết thúc rồi mới bàn lại sau."
"Ta không muốn nhìn thấy kẻ phản bội vẫn bình yên sống ở trong thành bảo Tây cảnh, nhiều thêm một ngày cũng không muốn!"
Xem ra mình phải tự tay viết một phong thư giao cho Thánh Thành Hermes, Deflick hận hận nghĩ, nếu như sau này còn muốn chiêu nạp tín đồ ở Greyfort thì phải dùng thuốc viên để đổi mới được.
Đang chuẩn bị tuyên bố hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc thì đại thần ngoại giao, tước sĩ Burinte bỗng nhiên đi lên nói: "Thưa bệ hạ, hôm nay, sứ giả đến từ Down Kingdom đã tới vương đô, hi vọng có thể được ngài tiếp kiến.”
………………………………………………………………………………...