Chương 417
Trên lưng núi Fallendragon Ridge, Lightning tìm được một khu vực cản gió, thuần thục dựng lên một lều vải đủ để chứa được bốn người.
Đống lửa cháy hừng hực xua tan rét lạnh, Nightingale cuốn ống quần lên, để lộ ra bắp chân vết máu loang lổ, chỉ thấy vị trí bị Thánh sứ đánh trúng đã sưng lên. Trước đó nàng cắn răng chạy nên vẫn không cảm nhận được cái gì, bây giờ thư giãn xuống, nàng cảm thấy muốn động chân một chút cũng rất khó, nếu như không phải Macy kịp thời đuổi tới, nàng không biết mình có thể dẫn nữ hầu tước chạy được bao xa.
Khi hành động bất tiện, xuyên qua trong sương mù là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, những đường cong biến ảo đó vừa là cầu thang cũng là lưỡi đao sắc bén, nếu không nhắm chuẩn được, bọn chúng có thể dễ dàng cắt mình thành mảnh vỡ.
"Ta tới giúp ngươi, groo."
Macy tìm được một đống vật dụng cấp cứu từ trong túi đeo lưng lớn, ngoại trừ vải bông và bình cồn nhỏ ra thì còn có thảo dược do Foliage gia công, khi còn ở Hội Cộng Trợ, cái này chính là thủ đoạn chữa bệnh chủ yếu nhất.
Khi mùi cồn gay mũi đổ vào trên vết thương, ngay cả Nightingale cũng không nhịn được mà rên rỉ, lông mày nhíu chặt vào nhau. Nếu không phải điện hạ nói thứ này có thể giết chết vi sinh vật nhỏ rất hữu hiệu, phòng ngừa vết thương bị tà dịch ăn mòn thì nàng cảm thấy làm như vậy không khác gì là đang bị tra tấn.
Cũng may cảm giác mát mẻ do thảo dược mang đến nhanh xua tan cảm giác đau rát, băng bó kỹ vết thương, nàng lập tức cảm thấy toàn thân đều thư giãn không ít.
"Phía sau lưng của ngươi..." Nữ hầu tước thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
"Phía sau lưng thế nào?" Lightning cầm một bó củi đi vào lều vải.
"Vì cứu ta... nàng bị tên nỏ của những người đó bắn trúng." Speer có chút sa sút nói.
"Cũng không có vấn đề gì, tương đương với bị người ta đánh mấy đấm mà thôi." Nightingale bĩu môi: "Cùng lắm là đêm nay không thể nằm ngủ."
"Vẫn nên bôi chút thảo dược mới tốt." Lightning khuấy động nhánh cây trong hố lửa, từng tia lửa nhỏ bay lên: "Thuốc của Foliage không chỉ có thể cầm máu, hiệu quả trị vết thương ứ cũng không tệ."
"Nằm sấp trên người ta, groo." Macy ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình: "Ta bôi thuốc cho ngươi, groo!"
Nhìn ánh mắt chăm chú của cô gái nhỏ tóc trắng, Nightingale không lay chuyển được, cuối cùng đành phải khẽ gật đầu: "Được rồi."
Cởi quần áo ra, nàng che ngực, nằm sấp lên đùi Macy, sau đó nghe được nữ hầu hít một hơi khí lạnh.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là cái lưng vốn trơn bóng giờ sẽ vừa đỏ vừa sưng, một chỗ xanh một chỗ tím, nhưng mà cũng chỉ hơi đáng sợ khi nhìn thôi, nàng khinh thường nghĩ, loại vết thương này đối với phù thủy có năng lực tự lành mạnh mẽ thì không tính là cái gì, hai ba ngày sau là có thể tiêu tan.
Thừa dịp bôi thuốc, Nightingale ho khan hai tiếng nói: "Tiếp theo ngài có tính toán gì hay không, hầu tước đại nhân? Đệ đệ ngài, Redwin bị giáo hội đầu độc mà chối bỏ ngài, trước đó, cho dù là hắn hay là giáo hội cũng không biết ngài là một phù thủy." Nàng kể lại tin tức mà mình dò xét được trong tháp cao: "Hẳn là bọn họ nhắm vào vị trí lãnh chúa của ngài, dù cho ngài không phải phù thủy thì cũng sẽ bị bọn họ xem như nanh vuốt của ma quỷ mà xử tử, chuyện này cũng không phải là chuyện khó khăn gì với giáo hội."
"Bọn họ lại dám công khai mưu hại một hầu tước." Speer cắn răng nói: "Ta muốn cho Redwin và giáo hội trả giá đắt!"
"Chuyện giáo hội có thể làm vượt xa tưởng tượng của ngươi." Nightingale lắc đầu: "Cho dù là quốc vương thì bọn họ cũng có thể xuống tay mà không nháy con mắt, Everwinter và Wolfheart chính là ví dụ tốt nhất."
Speer lập tức cứng lại, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Chẳng lẽ giáo hội định chiếm đoạt bốn vương quốc lớn thật? Ta chỉ nghe được mấy lời này từ miệng những thương nhân của vương quốc láng giềng, nhưng phần lớn quý tộc vương đô cho rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ."
"Quý tộc vương đô còn nói Roland Wimbledon là phản vương đây." Nàng nhún nhún vai: "Nếu như điện hạ không có đoán sai, đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của giáo hội, nhưng mà tạm thời ta không thể nói cho ngài âm mưu ẩn giấu phía sau đó được, trừ phi ngài gia nhập Liên Minh Phù Thủy. Mặt khác, giáo hội mưu đồ cuộc chính biến này chắc chắn không phải là chuyện một hai ngày, hẳn là đã có hơn phân nửa trong số bộ hạ của ngài đứng về phía Redwin cho bọn họ nhiều lợi ích hơn, nếu muốn đoạt lại Fallendragon Ridge, ngài có thể xin điện hạ giúp đỡ."
"Hắn... sẽ giúp ta sao?"
"Đương nhiên, diệt trừ giáo hội là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của chúng ta." Nightingale khẽ cười nói.
Nữ hầu tước trầm mặc xuống, hình như đang do dự cái gì.
"Yên tâm." Nightingale biết trong lòng nàng đang chần chờ, đây cũng là vấn đề mà đa số phù thủy đều sẽ lo lắng trước khi đến Biên Thùy Trấn: "Nếu như ngài muốn rời khỏi Tây cảnh, có thể đi bất cứ lúc nào, điện hạ không miễn cưỡng bất kỳ kẻ nào."
"Hắn... thực hiện phù thủy chung sống với người bình thường thật?"
Đây là lần thứ hai Nightingale nghe đối phương hỏi đến chuyện này, mà mỗi khi trả lời vấn đề này, trong lòng nàng đều sẽ thấy tự hào: "Không sai, lãnh địa của điện hạ chính là một vùng đất như vậy, nó là Thánh Sơn của các phù thủy."
Dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt Speer Passy âm tình bất định, qua hồi lâu sau, nàng mới khẽ gật đầu: "Ngày mai chúng ta xuất phát?"
"Tạm thời còn không được." Nightingale và Lightning trăm miệng một lời nói. Sau đó hai người liếc nhau một cái, không khỏi cười ra tiếng.
"Chắc chắn giáo đường sẽ báo cáo những tin tức này cho Thánh Thành, hai ngày sau, chúng ta nhất định phải chặn đường bồ câu đưa tin do kẻ địch thả ra." Nàng giải thích với nữ hầu tước: "Sau đó Macy sẽ đưa ngài về Biên Thùy Trấn, mà ta còn có nhiệm vụ khác phải hoàn thành."
Trong phòng trên đỉnh tháp cao, nàng nhớ Thánh sứ từng nói, khi chuyện bên này xử lý xong, nàng sẽ lên đường đi tới Redwater City.
Hiển nhiên mỗi một tòa thành thị nàng đến đều sẽ nhấc lên một mạch nước ngầm, không cần biết ảnh hưởng lớn bao nhiêu, tóm lại sẽ tạo thành phiền phức cho điện hạ. Hơn nữa, người này còn nhìn thấy phương thức công kích của mình, nếu như có chặn nàng lại, bố trí của giáo hội sẽ bị cản trở, nói không chừng sẽ lục soát được không ít tình báo từ trên người nàng.
Nightingale hít một hơi thật sâu, nàng quyết định chặn giết đội ngũ của sứ giả giáo hội này, nhưng mà chắc chắn Roland điện hạ sẽ không đồng ý với kế hoạch của mình, trong lòng nàng cũng không nắm chắc, nếu như hắn yêu cầu mình phải lập tức trở về, nàng cũng không muốn khư khư cố chấp.
...
Ba ngày sau, Macy đưa nữ hầu tước đi đã về tới Fallendragon Ridge, lần này sau lưng nàng còn có thêm hai phù thủy của Đảo Trầm Thụy.
"Sao các ngươi lại tới đây?" Nightingale kinh ngạc nhìn hai người.
"Roland điện hạ kêu chúng ta đến hỗ trợ ngươi." Andrea ưu nhã nhảy xuống lưng cự thú, trút bỏ mũ trùm, lắc lắc mái tóc vàng: "Thù lao là hai cái kem ly bánh mì."
"Tiêu diệt toàn bộ giáo hội, chuyện này sao có thể thiếu ta được?" Ashes nhếch khóe miệng lên nói.
"Điện hạ nói, ngươi có thể làm, nhưng mà nhất định phải chú ý an toàn, groo." Macy biến trở về hình người: "Hắn nói, hắn ở trong thành bảo chờ ngươi trở về."
"Thật sao..." Nightingale đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp: "Ta hiểu rồi."
"Như vậy, đối phương có bao nhiêu người?" Ashes nhíu mày: "Nghe nói còn có một phù thủy?"
"Còn không rõ ràng, nhưng mà tối đa cũng chỉ hơn hai mươi võ sĩ thẩm phán và người hầu với tín đồ tương ứng." Nàng gằn từng chữ, nói: "Những người khác không quan trọng, nhưng tên phù thủy này nhất định phải để cho ta giải quyết.”