Chương 434
Roland biết được chuyện Tilly sắp vượt qua sinh nhật hai mươi tuổi từ Anna.
Cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới có chuyện như vậy.
Cũng không thể trách hắn quá chủ quan, đối với hắn thì ký ức của tứ vương tử chỉ là một kho số liệu, chỉ khi nào cần tới thì mới tìm kiếm một phen, mà trong đó, có liên quan đến tình hình chính trị đương thời và Thần Bí Học lại quá ít, tất cả đều là một chút ký ức về gây chuyện thị phi và thủ đoạn trêu cợt dương dương tự đắc, bởi vậy tần suất hắn xem ký ức này cũng càng ngày càng thấp.
Mà đối với tứ vương tử, Tilly chính là một đoạn lịch sử đen tối, trừ bỏ phần vô nghĩa ra, nội dung có liên quan đến nàng đều bị ép vào tầng thấp nhất, giống như là hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Sinh nhật của Tilly cũng không phải là ngày thức tỉnh mà là ý trên mặt chữ, là ngày nàng sinh ra —— bởi vì tính đặc thù của kẻ siêu phàm, thậm chí nàng không biết mình thức tỉnh thành phù thủy khi nào, hàng năm khi tà nguyệt đến thì nàng cũng sẽ không cảm nhận được ma lực phệ thể. Cho nên đối với nàng thì sinh nhật chỉ có một ngày duy nhất.
Roland đọc sơ đoạn này ký ức này, đại khái là vì Tilly là đứa con cuối cùng của vương hậu, khi Wimbledon Đệ Tam vẫn còn sống, mùa đông hàng năm cũng sẽ cử hành điển lễ khánh sinh lớn ở khu nội thành cho nàng, đãi ngộ này dù cho Deflick được sủng ái nhất cũng không có. Nhưng trừ cái đó ra, hắn rất ít khi để ý tới Tilly, giống như cũng không quan tâm đối phương sống như thế nào. Nếu không phải là như thế, tứ vương tử cũng không dám gan to bằng trời liên tục khi dễ muội muội này.
Càng xem về sau, hắn phát hiện có một điểm thú vị.
Ngày Tilly thành niên, cũng là một lần khánh điển quy mô khổng lồ nhất, dù cho sau này có lễ trưởng thành cũng không thể so. Không chỉ bốn vị thủ hộ biên cảnh đi vương đô, còn có lễ vật đến từ Dawn Kingdom, Wolfheart và Everwinter, thậm chí ngay cả chư đảo Fiordland cũng phái sứ giả tới.
Đối với chuyện này, Deflick và Garcia có chút ghen ghét, bọn họ muốn cho Tilly một bài học, để nàng biết mình chính là một người không được phụ vương yêu thích —— sở dĩ Wimbledon Đệ Tam sẽ làm như vậy chỉ là vì muốn đền bù cho vương hậu đã chết đi, đối xử tốt với Tilly cũng chỉ là vì muốn an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng một chút thôi.
Lời này không cần biết Roland tin hay không, dù sao lúc ấy bọn họ tin, thế là hai người tìm tứ vương tử, muốn giật dây hắn ra tay, nhưng mà từ tám năm trước, khi bị Tilly dạy cho một bài học, hắn không muốn trêu chọc muội muội nhìn như điềm tĩnh nhưng sâu trong nội tâm lại tràn ngập tinh thần phản kháng này nữa, nói kiểu gì cũng không chịu đồng ý. Rơi vào đường cùng, hai người đành phải tự mình tới.
Cụ thể làm sao tứ vương tử cũng không biết rõ, nhưng kết quả chính là một đôi gấu nhỏ là lễ vật của Wolfheart bị đầu độc chết, đây cũng là lễ vật Tilly yêu thích nhất lúc ấy —— nhìn muội muội sợ run ôm gấu con chết đi, hắn nhìn thấy một chút thỏa mãn trong lòng tứ vương tử.
Không hổ là kẻ bại hoại của vương thất, ngoại trừ giết người phóng hỏa không làm, đúng là những chuyện xấu khác đều làm hết.
Cho dù như thế nào, đối với Tilly Wimbledon thì chuyện này chắc chắn là một đoạn hồi ức hỏng bét.
Đọc xong, Roland hơi suy nghĩ, nhanh chóng nghĩ ra được nên tặng cái gì.
Hắn mở một tờ giấy trắng ra, bắt đầu vẽ bản vẽ quà của mình.
"Đây là cái gì?" Nightingale thò đầu ra từ phía sau: "Một con gấu?"
"Ừm, búp bê hình con gấu, loại có thể ôm ngủ." Roland cười nói.
Căn cứ kinh nghiệm từ số lần tặng quà không nhiều của mình, có thể biết được, phần lớn con gái không có sức chống cự gì với mấy món quà đáng yêu, lông xù, mà búp bê có thể ôm được hoàn mỹ dung hợp hai điểm này. Đương nhiên, chế tạo thú nhồi bông bình thường cũng không phải là chuyện khó khăn gì với hắn, cũng không xem là hiếm lạ, đã là vương tử, phía sau lại có một đám phù thủy ủng hộ kỹ thuật, đương nhiên có thể làm càng đặc biệt một chút.
...
Đợi đến ngày sinh nhật Tilly, Roland ôm quà đi tới phòng của nàng.
Sau khi gõ mở cửa, trong phòng chỉ có một mình nàng, thấy mình đến, nàng hơi sững sờ: "Sao ngươi cũng tới?"
"Hôm nay là sinh nhật của ngươi, đêm nay ta sẽ cử hành tiệc tối long trọng ở thành bảo." Roland mỉm cười nói: "Nhưng mà trước đó, ta có một món quà muốn tặng cho ngươi."
"Quà?" Tilly cảm thấy bất ngờ, nói: "Chẳng lẽ là cái trong ngực ngươi?" Nàng nghiêng người qua một bên: "Vào đi."
"Ây... nó hơi lớn, nhưng ta cam đoan nó rất đặc biệt." Vương tử xoa xoa cái trán, đặt quà lên sàn nhà phòng khách. Thời đại này, quà tặng giữa các quý tộc yêu cầu nhỏ, tinh xảo, từ đóa hoa đến chiếc nhẫn, cũng có giấu ở trong lễ phục, sau đó bất ngờ lấy ra, cho đối phương một kinh hỉ. Ôm một cái thùng giấy nhỏ đến tặng như mình, đúng là không thấy nhiều —— hơn nữa cái đồ chơi này còn nặng hơn hắn nghĩ nhiều.
"Trước giờ ngươi chưa từng tặng gì cho ta." Giọng điệu Tilly có chút khó hiểu.
"Khi ngươi ra đời thì có tặng, một cây bút lông ngỗng." Roland uốn nắn: "Mặc dù không tính là món quà quý giá gì."
"Được rồi, truyền thống của vương thất Greyfort." Nàng nhún nhún vai: "Vậy cái này thì sao? Ta có thể mở nó ra sao?"
"Đương nhiên có thể."
Roland cười, ngồi ở một bên, nhìn nàng mở dây lụa ra, khi thùng giấy nhỏ bị mở ra, hắn nghe được đối phương khẽ hít một hơi.
"Cái này. . . lcái gì?" Tilly nháy nháy mắt.
"Gấu." Roland toét miệng nói.
"Nào có gấu có dáng vẻ như vậy." Nàng tò mò quay chung quanh thú nhồi bông hai vòng, sau đó kìm lòng không đặng sờ soạng: "Thật mềm..."
Nó được làm từ da do một tay Soria vẽ, tham chiếu da sói con ở bắc địa, cực kì mềm nhẵn, còn tạo hình... Roland hoàn toàn dựa theo gấu trúc lớn của đời sau để thiết kế. Là một giống loài viễn cổ chỉ dựa vào đáng yêu là có thể tiếp tục tồn tại, còn có thể dùng làm lễ vật ngoại giao lưu hành toàn thế giới, trình độ đáng yêu có thể thấy được lốm đốm.
"Ta chưa hề nghe nói tới loài gấu này, màu sắc trên người nó cũng quá kì quái..."
"Xấu à?"
"Không, ta nói là..." Có vẻ như Tilly không biết phải hình dung như thế nào, nhưng ánh mắt sáng long lanh lại bại lộ ý nghĩ trong lòng nàng.
"Nó tên là gấu trúc lớn, là một loại... động vật rất được quần chúng yêu thích."
Đối phương rất vui sướng nói: "Đây là một cái thế giới khác ..."
Roland khẽ gật đầu: "Hơn nữa nó không chỉ là một cái thú nhồi bông có thể vuốt ve, ngươi bóp cổ của nó thử một chút."
Tilly làm theo, "gấu trúc" bỗng bắt đầu chuyển động, mấy cái chân của nó cử động, có vẻ như là muốn trèo lên người Tilly, người sau kinh ngạc che miệng lại, lui về phía sau hai bước, tứ chi thú nhồi bông chạm đất mà vẫn không có dừng lại, chậm rãi bò tới chỗ nàng.
Đây chính là nguyên nhân nó cực kỳ nặng nề —— Roland cắm một bánh răng và các thanh nối vào trong cơ thể nó để nó có thể liên tục vận động, tứ chi đều do một cái động điện cơ điện nhỏ khu động, mà nguồn năng lượng của động cơ điện chính là Ánh rạng đông số một được thu nhỏ lại rất nhiều lần. Bởi vì giảm cường độ thông lượng từ thay đổi xuống, thời gian phụ ma cũng kéo dài hơn, nếu cất không dùng tới thì có thể kéo dài ba bốn tháng, liên tục sử dụng thì sẽ giảm xuống hai thành. Coi như Tilly trở về Đảo Trầm Thụy thì "gấu trúc" cũng có thể làm bạn nàng một thời gian rất dài.
"Lại bóp cổ của nó thì thú nhồi bông sẽ dừng lại." Roland cười nói: "Ta hi vọng ngươi có thể thích món quà này."
Lần này, dù cho Tilly không có trả lời thì hắn cũng nhìn ra được câu trả lời từ vẻ mặt của đối phương.