Chương 45
Khi mặt trăng bắt đầu lặn, Gordon Wimbledon nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của tường thành vương quốc trong đêm.
Ròng rã mấy tháng, bây giờ cuối cùng mình trở lại rồi, gã nghĩ. Sự kiệt sức của cuộc hành trình dài đã giảm đi rất nhiều, nhưng gã vẫn thận trọng rất nhiều, nắm chắc dây cương của con ngựa, ra hiệu cho trợ lý đi tìm hiểu tình huống.
Nếu như kế hoạch không thay đổi, học sĩ Ansger đã thay thế các vệ binh thành thân tín của mình, chờ trợ thủ bắn ra tín hiệu sau đó sẽ hạ cầu treo bên hông xuống.
Gã mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, sợ mình bỏ qua ánh lửa yếu ớt kia.
Thời gian chờ đợi này không dài, Goron cảm thấy thời gian đó giống như bị đọng lại. Khi mí mắt muốn ríu lại, cuối cùng gã cũng thấy ánh chớp từ xa - hai cái bên dưới tường thành, ba ngọn lửa bên trên, giống y chang kế hoạch đã thỏa thuận. Gã thở phào nhẹ nhõm và vẫy tay chào mọi người tiến về phía trước.
Bằng cách này, gã chỉ còn một bước nữa là lên ngôi.
Goron cưỡi ngựa qua cánh cửa bên của bức tường, vị trợ lý bèn sánh vai bên cạnh gã đi về phía trước.
Phía sau gã còn có hai mươi tên kỵ binh đi theo, tất cả mọi người không nói lời nào, nắm dây cương, khống chế ngựa chậm rãi tiến tới.
Vật liệu tường thành của thủ đô Graycastle được lấy từ núi Fallen Dragon, loại vật liệu đá xám có một lớp màu đỏ sậm dưới ngọn đuốc như thể nó được ngâm trong máu. Toàn bộ bức tường thành phố rộng 20 feet, lúc đó, để xây bức tường này, hơn một nghìn người lao động, nô lệ, và những thợ xây chết trên công trường xây dựng.
Một đội quân 10000 tên không thể vượt qua bức tường bất khả xâm phạm này, nhưng gã đã ung dung qua nó một cách dễ dàng, Goron nghĩ rằng bất kỳ sơ hở nào sẽ bắt đầu từ bên trong. Chẳng biết tại sao, gã nhớ lại thành New Holy, Bức tường thành vững chắc hùng vĩ và không thể phá hủy của họ liệu có bị công phá từ bên trong không?
- Điện hạ, thần đang chờ đợi ngài trong một thời gian dài.- Đi qua cửa thành, học sĩ Ansger cùng đám người ngựa đang chờ bên cửa. Nhìn thấy Goron xuất hiện, học sĩ vội vã tung người xuống ngựa, khom mình cúi chào.
Goron gạt sang một bên những suy nghĩ xao lãng, có lẽ vì gã quá phấn khích, và gã không thể suy nghĩ miên mang mà thôi:
- Ngươi làm rất khá, vệ sĩ của cung điện cũng đổi rồi à?
- Điện hạ trở về, kế hoạch xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, vị hiệp sĩ Silver ban đầu tình nguyện hợp tác đã bị đưa đi Southernmost, hiện tại chỉ kịp thay đổi lính gác trong cung thôi.
Goron cau mày, có nghĩa là gã không thể mang hai mươi người này vào cung điện. Các lính gác sẽ không ngăn cản gã, nhưng sẽ không cho phép nhiều người vũ trang đầy đủ bước vào nơi quan trọng của triều đình.
- Mà thôi, miễn là đội người vào cung điện phân ra hai người theo ta, những người còn lại giữ cửa, đừng để người ngoài vào và làm phiền ta là được. – Goron do dự một lúc rồi quyết định. Những tên cận vệ của cha thường ở bên ngoài phòng vào ban đêm, miễn là ai đó có thể cầm chân bọn chúng trong chốc lát, bản thân mình đủ tự tin để chém hết đám đấy.
Tiến vào bên trong thành, như thể mọi thứ đều trở lại như trước lúc gã ra đi. Ngay cả vào ban đêm, gã vẫn nhận ra mọi con phố. Nơi này là địa bàn của gã, không thể nghi ngờ gì nữa. Tất cả mọi người nhảy xuống ngựa, bước nhanh hướng vương cung tiến tới, đến cổng, hơn hai mươi người theo như mới định kế hoạch phân tán ra khắp nơi, mai phục ở bên ngoài cung điện. Y như lời tên học sĩ Ansger từng nói, đám lính gác tuy ngỡ ngàng vì sao hoàng tử về thành vào ban đêm, nhưng khi Goron lừa gạt bảo có chuyện quan trọng ở sau người, vẫn trực tiếp mở rộng cổng cho gã đi vào.
Cuối cùng, gã vẫn là con trưởng của quốc vương Graycastle, là người thừa kế hợp pháp đầu tiên.
Hoàng tử cùng học sĩ Ansger đi qua khu vườn và sảnh chính, đi sang lâu đài cũ kỹ phía trước chính là chỗ của Wimbledon III sống. Học sĩ giơ lên cây đuốc trong tay lắc lư từ bên này sang bên kia , lập tức có lính canh từ chỗ tối đi ra, hướng hai người quì một gối xuống.
- Điện hạ, xin mời đi theo thần.
Goron hít mũi một cái, gã nghe thấy được một mùi máu tươi.
Không phải nói tất cả các lính gác trong cung điện đã được thay thế sao? Gã nhờ ánh lửa quan sát tên lính gác kia, đúng là người mình quen - một tên hiệp sĩ ủng hộ gã leo lên ngai vàng. Đây là điểm khiến cho gã có chút yên tâm.
- Thế nào, có người vào lâu đài à?
- Khi điện hạ trở về, lúc chạng vạng, bệ hạ triệu kiến một nữ hầu, cô ta phát hiện chúng ta đổi người. – Người đó trả lời:
- Xin yên tâm, chúng thần đã xử lý tốt.
Nữ hầu? Phụ thân đã không chạm vào đàn bà trong một thời gian dài - kể từ khi mẫu thân qua đời. Goron cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng bây giờ không phải lúc rầu rĩ với loại chuyện vặt này, gã gật đầu, không nói thêm gì nữa, theo các lính canh vào lâu đài, những người khác theo sau.
Đối với Goron, lâu đài này gã thuộc đến mức nhắm mắt có thể đi từ đầu đến cuối. Gã đã sống ở đây hơn 20 năm, nơi có những lối đi bí mật, những cửa ngầm ở đâu đều rõ mồn một. Tuy nhiên, mục đích của chuyến đi của gã là thuyết phục phụ thân truyền ngôi lại cho mình, lén lút vào tẩm cung chẳng có ý nghĩa gì, gã phải giải quyết những tên cận vệ bên ngoài, để phụ thân hoàn toàn có thể hiểu được tình hình của mình trước khi ông ta có thể ngồi xuống và bàn một cách nghiêm túc về quyền kế thừa ngôi báu.
Nếu không thể thuyết phục ông ta...
Gordon Wimbleton hít một hơi thật sâu, với tay ra để ngăn đám đông ngừng lại và rút thanh kiếm ra sau lưng.
Cánh cổng bằng đồng ở cuối hành lang là lối vào duy nhất vào cung điện, sau cánh cửa là phòng chờ, cũng là hàng phòng thủ cuối cùng trước cung điện, thường có hai hay ba lính gác. Khi gặp phải tai nạn ngoài ý muốn có thể nhảy vào cung điện trước tiên bảo hộ bệ hạ.
Goron đầu tiên đẩy cánh cửa mở ra với một khe nhỏ, sau đó đâm vào một bên, nhanh chóng chui vào trong và giơ thanh kiếm lên để tạo tư thế phòng thủ - nhưng phòng chờ thì yên lặng, và không có ai cả. Cùng lúc đó, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Gã trong lòng thoáng qua một chút dự cảm xấu không rõ, gã lao thẳng đến cung điện.
Rồi Goron nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.
Wimbledon III mặc áo ngủ ngồi ở đầu giường, phần thân trên tựa vào gối, chiếc áo choàng mở rộng ra, và một cái chuôi cắm vào ngực, máu chảy xuống bụng, thấm ướt cả chăn.
Đứng bên cạnh phụ thân, lại là em trai của mình, Timothy Wimbledon.
- Làm... làm thế nào?- Goron giật mình ở tại chỗ.
- Giống như anh thôi, anh à. - Timothy thở dài:
- Vốn em cũng không muốn làm như vậy.
Gã vỗ vỗ tay, cửa sau cấp tốc tràn vào một nhóm võ sĩ mặc áo giáp, bao vây đại hoàng tử:
- Đây là một ván cờ, ta vốn là muốn dựa theo quy tắc đi đến cuối. Nhưng mà anh à, anh có biết không? Cô em gái của chúng ta không có ý định đứng ở thế hạ phong của ván cờ này… Đương nhiên, cả anh cũng thế. Bằng không thì sao vừa nghe được học sĩ Ansger bói sao liền vượt nghìn dặm đến kinh đô. Nói thật, nếu như anh không đến thì em cũng bó tay không làm gì được.
- Học sĩ!
Gã cắn răng về phía sau nhìn lại, học sĩ Ansger lùi lại một bước, buông tay nói:
- Thần cũng không có lừa ngài, “sao Akopolips ngày càng cách xa mặt trời” ngụ ý là quỹ đạo đã bị lệch nhưng cũng mang ý nghĩa hủy diệt.
Hiện tại Goron hoàn toàn hiểu, từ khi vừa mới bắt đầu, bản thân đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế cẩn thận. Mùi máu ở lối vào lâu đài có lẽ chính là của vị hầu gái nỏ, và câu chuyện hiệp sĩ Silver bị chuyển đi cũng vậy. Nhưng điều làm gã tuyệt vọng là, vị học sĩ Ansger chăm sóc và dạy dỗ gã suốt hơn 10 năm cuối cùng vẫn chọn nhị hoàng tử - giống y hệt phụ thân.
- Timothy Wimbledon! Cùng là con trai, nhưng ông ta lại dành toàn bộ tâm huyết cho mày, đem lãnh địa tốt nhất chia cho mày không nghĩ tới mày lại cắn ông ấy trước! Mày chỉ là thứ ma quỷ đến từ địa ngục mà thôi!
Trong mắt của Timothy lóe lên một chút tức giận, nhưng rất nhanh biến mất:
- Anh thật sự cho là vậy sao? Anh trai thân mến à, giả như chuyến đi này không thể thuyết phục ông ta truyền ngôi lại cho anh, anh có thực sự dừng tay hay không? Đừng tự dối lòng nữa.