Chương 451
Khi Ryan từ phủ bá tước đi ra, không tự chủ híp mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nửa tháng, rốt cục hắn lại cảm nhận được mùi vị gió tuyết và ban ngày.
Bên ngoài, có thể thấy được chiến sĩ mặc đồng phục thống nhất khắp nơi, bọn họ không có như ong vỡ tổ xông vào trong phủ trắng trợn vơ vét mà là ngay ngắn trật tự canh giữ ở từng cái giao lộ. Trong đống tuyết, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vết máu loang lổ, lại không tìm thấy một thi thể nào, trên mặt đất cũng không thấy được quần áo lộn xộn và vải vóc —— như vậy có nghĩa là khi bọn họ dọn dẹp chiến trường thì không có cướp đoạt những người chết này... Ryan lại xác nhận ý nghĩ của mình một lần nữa, đội ngũ này không giống như bất cứ bộ đội nào mà hắn thấy.
"Pelor, hắn có sao không?" Hắn nhìn về phía Iron Axe bên cạnh: "Cứ điểm Epic... sao rồi?"
"Mọi chuyện đều tốt." Dị tộc thân hình tráng kiện này rất ít nói, trả lời cũng rất đơn giản, nhưng mà chỉ cần mình đặt câu hỏi thì luôn nhận được câu trả lời chắc chắn.
Mọi chuyện đều tốt có nghĩa là kế hoạch của Jacob Dmitry không thành công, hắn thở phào nhẹ nhõm, nếu như cứ điểm chưa bị phá hư, gia tộc Lonicera lại không hư hao chút nào, hẳn là Pelor sẽ nói dăm ba câu nói tốt cho mình. Còn kết cục của Jacob, hắn lười suy tính, một tên ngu xuẩn suýt chút kéo gia tộc Moose vào vực sâu vạn trượng, có bị gì cũng không có liên quan gì đến hắn.
"Ca ca... rốt cuộc Jacob đã làm cái gì?" Orillia lại gần hỏi nhỏ.
Hắn do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Đối phương lập tức lộ ra vẻ mặt "ngươi đang gạt ta".
Ryan cười khổ, đúng là hắn không biết trả lời vấn đề này như thế nào... nếu nói Jacob mưu toan phản loạn, khi mình nghe được thì chỉ là giai đoạn lập mưu, còn cuối cùng làm thành như thế nào thì hắn hoàn toàn không biết gì cả. Trầm mặc một lát, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi muốn theo ta đến thành bảo thật sao?"
"Đương nhiên. Ta cũng hết sức tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho đám người này dám xâm nhập phủ bá tước giữa ban ngày." Nói đến chỗ này, nàng còn trừng Iron Axe một cái: "Đại nhân Pelor sẽ không ngồi yên không quan tâm."
Ryan biết thật ra là tam muội đang lo lắng cho đối phương, chỉ có thể khẽ gật đầu: "Cũng được, ngươi hỏi hắn, hẳn là hắn sẽ nói cho người biết tất cả."
Một đoàn người cưỡi ngựa đi dọc theo đường lớn bị tuyết che phủ chừng nửa canh giờ, lúc giữa trưa thì đã tới được thành bảo cứ điểm.
Iron Axe dẫn đường, huynh muội Ryan leo lên tầng ba, nơi này phòng ngự càng thêm nghiêm mật, gần như cách mấy bước thì có một thị vệ cảnh giới.
Đi vào một căn phòng như thư phòng, rốt cục hắn cũng thấy được Pelor Hormones, người bạn từ nhỏ này. Nhưng đối phương chỉ cung kính đứng ở một bên, trước bàn sách còn có một người đàn ông tóc xám ngồi đó, hắn đang vuốt vuốt bút lông ngỗng trong tay, có chút hăng hái quan sát mình và Orillia. Gần như trong nháy mắt, Ryan đã nhớ ra được thân phận của người này.
Hắn lập tức một gối quỳ xuống: "Điện hạ tôn kính, Ryan Dude vấn an ngài."
"Đây là..." Orillia hơi kinh ngạc, nhưng mà bị Ryan kéo nhẹ ra hiệu, nàng vẫn xoay người khụy gối hành lễ.
"Chúng ta từng gặp ở cứ điểm Epic." Vương tử mỉm cười, nói: "Ngay trong tầng hầm ngầm của thành bảo. Ta vừa nghe Iron Axe báo cáo, lần này ngươi lại bị giam lại?"
"Ây..." Ryan giật mình, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cũng may điện hạ cũng không muốn nghe câu trả lời: "Đứng lên đi. Trước khi ta hạ lệnh tấn công lãnh địa gia tộc Moose, Pelor liên tục cam đoan với ta, nói ngươi tuyệt đối sẽ không tham dự vào âm mưu phản loạn của Jacob Dmitry, xem ra hắn không có đoán sai. Nhưng mà... ngươi bị nhốt như thế nào?"
Ryan cảm kích nhìn Pelor một cái, sau đó nói lại toàn bộ chuyện xảy ra trong gia tộc.
"Thì ra là thế." Vương tử gật gật đầu: "Đúng là đáng tiếc, nếu như ngươi có thể ngăn bá tước Moose lại, cứ điểm Epic cũng không bị nạn."
Đối phương khiến cho Ryan giật mình, Orillia không nhịn được hỏi: "Đại ca... sao rồi?"
"Jacob Dmitry cấu kết với ba gia tộc Maple, Rushwolf, Briar, hôm trước tập kích cứ điểm Epic." Vương tử điện hạ lạnh giọng nói: "Trận tập kích này khiến cho vô số người vô tội thương vong, hai cái quảng trường bị thiêu huỷ, thậm chí vì bức bách Lonicera đầu hàng, bọn họ không tiếc ra tay với người nhà của Pelor."
Ryan nghe được câu nói sau cùng thì còn nghĩ là mình nghe lầm, coi như giao chiến với quý tộc đối địch, dùng thân thuộc để uy hiếp đối phương cũng là một hành vi cực kì đáng xấu hổ, Jacob lại làm ra chuyện như vậy?
"Lần phản loạn này liên lụy rất rộng, nhưng ta cam đoan, bất kỳ một người tham dự tập kích nào cũng không tránh được luật pháp chế tài —— người phản loạn chắc chắn sẽ bị nghiêm trị!" Vương tử gõ bàn nói: "Lần này ta tới cứ điểm, chính là muốn quét sạch toàn bộ Tây cảnh một lần, không buông tha cho một con chuột nào!"
Ryan cảm thấy phía sau toát ra một lớp mồ hôi: "Điện hạ, ta —— "
"Yên tâm, ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo những người vô tội." Roland khoát tay ngắt lời, nói: "Ngươi không cần lo lắng gia tộc Moose đoạn tuyệt từ đây. Trên thực tế, ta đang muốn hỏi thăm ngươi một vấn đề, Jacob Dmitry đã bỏ mình trong phản loạn, ngươi có muốn kế thừa vị trí bá tước hay không, hiệu lực cho ta giống Hormones?"
Vấn đề này gần như không có câu trả lời thứ hai, Ryan Dmitry không chút do dự quỳ xuống, dùng lễ tiết thụ phong tiêu chuẩn của kỵ sĩ tuyên thệ hiệu trung.
Khi trần thuật lời thề, hắn phát hiện trong lòng rất bình tĩnh.
Trên thực tế, hắn chưa hề căm hận vị vương tử cướp đi tính mạng của phụ thân này —— trên chiến trường, bất kỳ người nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huống chi người khơi mào chiến tranh chính là công tước Ryan và năm gia tộc lớn còn lại mà không phải vương tử điện hạ. Chiến hậu hắn cũng không khắt khe với quý tộc chiến bại, còn dùng phương thức quý tộc ngầm thừa nhận, dùng tiền chuộc trao đổi tù binh. Nếu như phụ thân không có tử vong ngay tại chỗ, đoán chừng cũng sẽ giống như bá tước Lonicera, bình yên trở lại lãnh địa.
Ryan được huấn luyện thành kỵ sĩ, cũng quán triệt lý niệm kỵ sĩ, bất kỳ một trận chiến đấu quang minh chính đại nào đều đáng được ca ngợi, ngược lại, cách làm của Jacob thì hoàn toàn không có vinh dự, ngoại trừ khiến cho hai bên càng thù hận lẫn nhau thì không còn gì khác.
Hơn nữa vì Orillia và những người vô tội khác trong gia tộc, hắn cũng nhất định phải đồng ý, không có gia tộc Moose che chở, chỉ sợ bọn họ cũng không thể sống yên ổn được.
Chờ tuyên thệ hoàn tất, vương tử gật đầu cười: "Mấy ngày nay ngươi và muội muội ở lại trong thành bảo đi, Pelor sẽ sắp xếp một căn phòng tốt cho các ngươi. Bây giờ vùng ngoại ô còn có cá lọt lưới của các gia tộc khác hoạt động, chờ đến lần phản loạn này triệt để lắng lại, các ngươi lại trở về về lãnh địa cũng không muộn."
"Vâng, thưa điện hạ."
Ryan rời khỏi thư phòng, Pelor cũng đi theo ra.
Nhìn người bạn đã gầy gò rất nhiều này, hắn nhất thời có chút trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Ta rất xin lỗi..."
"Chuyện này không phải lỗi của ngươi." Pelor vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không cần để ở trong lòng."
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy mình và đối phương đã có chút khoảng cách, trong mắt Pelor có thêm chút thần sắc trước kia chưa từng thấy, giống như là sắt thép được tôi trong lò lửa, chiếu rọi ra cứng rắn và trầm ổn.
Ryan nhận ra, hắn đang trở thành một người lãnh đạo chân chính.