Chương 477
...
Giống như một năm trước, dạ yến trong thành bảo thuộc về các phù thủy.
Foliage biến sân sau đã lớn ra gấp bội thành doanh trại lộ thiên với cây ô liu vây quanh, xung quanh đống lửa cháy hừng hực, mọi người ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sao trời lấp lánh trong bầu trời đêm.
So với lần trước chỉ có năm phù thủy tham dự tiệc nướng thì lần này náo nhiệt hơn nhiều. Không chỉ có toàn bộ phù thủy Hội Cộng Trợ đến đông đủ, còn có thêm Macy, Lucia, Akesha, Speer, White Paper và Asha, thêm bảy người đến từ Đảo Trầm Thụy, tổng số người đạt đến hai mươi lăm vị.
Những đĩa thức ăn và nước sốt cắt sẵn được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên đống lửa trại để mọi người mang đi — sau khi dọn sạch lãnh địa của các quý tộc nổi dậy, thịt và vải trong nhà kho cũng tăng lên rất nhiều. Ngoài ra, rượu trái cây pha ít cồn đặc biệt của Evelyn và kem do Akesha cung cấp cũng được phục vụ trên bàn.
Khi Lightning còn đang nhiệt tình làm mẫu nướng đùi gà như thế nào cho đám người lần đầu tiên tham gia tiệc nướng thì Macy đã nhét thịt thăn còn kêu xèo xèo vào trong miệng mình —— cô gái nhỏ trà trộn trong dãy núi và rừng cây một năm, bây giờ nàng đã thành thạo nướng bất cứ thứ đồ ăn gì có thể nướng được, túi bên hông chứa đầy gia vị như trước đây.
"Ta cảm thấy như vậy là đang tốn thời gian." Akesha quét mật ong lên viên bò viên chín muồi trong tay: "Ma quỷ sắp đột kích, không nắm chặt thời gian chuẩn bị chiến đấu, a ô... ngược lại còn ở chỗ này hưởng thụ thắng lợi ngắn ngủi, chờ đến khi kẻ địch công phá thành trì... ực ực, tất cả đều xong."
"Từ từ ăn, không sao." Roland đưa một xâu bò viên mới tới trước mặt nàng, có thể thấy, nàng thích ăn loại thịt viên bên trong có súp này: "Khổ nhàn kết hợp mới có hiệu suất, đánh bại ma quỷ cũng không ngại nhàn hạ một ngày, hơn nữa coi như thất bại, ít nhất chúng ta cũng hưởng thụ được cuộc sống tốt đẹp."
"Nói bậy nói bạ!" Akesha lườm hắn một cái, cầm bò viên, lăn sơ qua chén dầu rồi gác lên lửa —— có năng lực băng sương bảo vệ, cho dù lửa có nướng như thế nào thì nàng cũng có thể làm cho mặt ngoài bò viên giữ được nhiệt độ vừa đủ. Có thể thấy, đợt làm lạnh chế tạo nitơ này khiến cho nàng tiến thêm một bước trong việc khống chế ma lực.
Một bên khác, mới gia nhập liên minh, hiển nhiên Asha chưa từng gặp nhiều thịt như vậy, tuy không ngừng nuốt nước bọt, trên tay lại do dự, cũng may Wendy để ý thấy nàng câu nệ, kéo vị tỷ muội mới thức tỉnh này đến bên cạnh mình, chia sẻ đồ ăn mình mới nướng xong cho nàng và White Paper.
Ashes, Andrea và Shavi của Đảo Trầm Thụy thì đang chờ sau khi ăn đồ nướng thì có thể bắt đầu chơi bài poker —— thời gian mấy tháng ngắn ngủi, ba người đã học được toàn bộ cách chơi mà Roland biết, chỉ cần tà thú không có tập kích thị trấn, Roland luôn có thể nhìn thấy các nàng tập hợp lại chơi bài ở đại sảnh thành bảo.
Mà mấy phù thủy khác của Đảo Trầm Thụy như Candlelight, Evelyn và Sylvia đã ở chung cực kỳ hòa hợp với phù thủy của thị trấn, nhìn thấy các nàng trò chuyện vui vẻ với mấy người Foliage, Echo, Soria, hoàn toàn không khác gì người nhà.
Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, trong lòng Roland cảm thấy vui mừng —— cố gắng hơn một năm, những thay đổi ở Tây cảnh đã dần hiện ra, cho dù là ban ngày, nhân dân nhiệt tình reo hò trên quảng trường hay là bây giờ, niềm vui nét mặt tươi cười lộ ra trên mặt các phù thủy đều là hồi báo khi hắn nỗ lực làm.
Hồi báo này ngọt ngào khiến cho người ta không nhịn được say mê trong đó.
Khi đống lửa dần tắt, thời gian cũng đã đến nửa đêm. Roland cho Nightingale và Ashes chia nhau hộ tống Nanawa và Asha về nhà, mình thì đến đến tầng hai của thành bảo, chờ Anna xuất hiện.
Hắn quyết định chủ động bước ra một bước này mà không phải bị động chờ đợi hoặc là kéo dài thêm.
Ánh trăng màu trắng bạc từ giữa cửa sổ ở hành lang chiếu vào thành bảo, mượn ánh sáng này, hắn thấy được tròng mắt màu xanh lam của Anna —— cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, nhưng vị trí của hai người lại đảo ngược. Con ngươi nửa ẩn trong bóng đêm phản xạ ra ánh sáng nhạt, như là sao trời trong màn đêm, chỉ là không có quần tinh tô điểm, đêm nay chỉ thuộc về một mình nàng.
Roland không nói gì mà là đi lên nắm tay của nàng, đi lên lầu ba.
Rõ ràng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nàng, nhịp tim lại nhanh bất ngờ, hơn nữa xuyên qua lòng bàn tay, hắn cũng có thể cảm nhận được Anna đang hồi hộp. Ngay cả khi như vậy thì nàng cũng không chần chờ chút nào, theo sát sau lưng mình.
Trở lại phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, Roland hít một hơi thật sâu, quay đầu, đang do dự không biết nên mở miệng như thế nào thì Anna đã hôn lên.
Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, hơi thở ngọt ngào truyền vào răng môi, làm cho người mê say.
Trong đầu hắn chợt có suy nghĩ dùng hôn thay lời.
Khi không biết nói gì thì hôn đi. Không biết nên biểu đạt tình cảm như thế nào thì cũng hôn —— hôn chính là ngôn ngữ không lời, hôn chính là tình cảm nóng rực.
Khi hai người tách ra lần nữa, gương mặt Anna đã ửng hồng.
"Ta có một món quà muốn tặng cho ngươi."
Roland lấy từ trong ngực ra hai cái ma thạch màu đỏ —— bọn chúng được rèn luyện một lần nữa, bên ngoài là một cái viền vàng, trên đỉnh có một sợi dây đỏ tinh tế.
"Đây là... Ấn Phù?"
"Ừm, một cái là ma thạch tìm đường, một cái là ma thạch định vị, dùng ma lực kết nối lại với nhau chính là Ấn Phù Truy Tung." Roland treo ma thạch tìm đường lên cổ Anna: "Như vậy, cho dù ta ở đâu thì ngươi cũng có thể dùng nó để tìm được ta."
Hình như Anna cũng nhận ra cái gì, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Mà hắn khẽ ôm lấy gò má của đối phương, nói: "Gả cho ta được không, Anna."
Trong nháy mắt, mặt hồ màu lam gợn sóng, không thể bình tĩnh được nữa.
Qua hồi lâu, Anna mới gật đầu nói: “Ừm."
...
Tất cả chuyện tiếp theo đều tự nhiên như thế, tình cảm ấp ủ đã lâu triệt để phá vỡ trở ngại cuối cùng trong thời khắc này, đan xen vào nhau.
Roland ôm eo nàng, đặt lên giường, khẽ hôn từ cái trán đến cổ, sau đó hôn dài xuống dưới, ngón tay vụng về mở từng cái nút áo. Anna không có nhắm mắt lại mà chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn, tựa như muốn khắc sâu từng động tác của hắn vào trong đầu.
Khi da thịt mềm mịn trắng noãn của nàng lộ ra, Roland dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, đắp chăn bông lên.
Không có quần áo ngăn cách, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của đối phương, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Lần này..." Anna ghé sát vào tai Roland, khẽ nói.
"Cái gì?"
"Ta sẽ không ngủ thiếp đi nữa..."
Roland kìm lòng không được cười ra tiếng, nụ cười này cũng hòa hoãn cảm giác hồi hộp của hai người. Hắn nhéo nhéo cái mũi Anna: "Cho dù ngươi có ngủ thì đêm nay ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hai vành môi lại áp sát vào nhau, rốt cục hai người hợp hai làm một, cơ thể và đầu óc hòa tan vào nhau.
...