Chương 484
Bức tranh thứ nhất có nội dung phong phú nhất.
Đó là một vương tọa làm bằng lưỡi kiếm và xương gãy, phía sau có cửa sổ dài màu đỏ như máu và những cột đá đen cao chót vót, nó trông giống như một phần của cung điện nào đó, khi hoàn toàn tập trung ý thức vào nó thì còn có thể nhìn thấy thành phố với những ngọn tháp vô tận ngoài cửa sổ. Trong số đó, nổi bật nhất là cổng vòm đá lộ ra một nửa, nếu tòa tháp bên cạnh nó được coi là một nhà dân ở Hermes thì chiều cao của cửa đá ít nhất phải cao hơn tổng của Thông Thiên Tháp của năm đại giáo đường cộng lại, hoàn toàn vượt qua lẽ thường.
Càng không thể nghĩ bàn chính là trong cửa là một khu vực đen đặc, cái gì cũng không thấy được, giống như có một tấm màn sân khấu lớn che lại, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, hình như khu vực đen đặc đó có chiều sâu, hơn nữa hoàn toàn không dò xét được ngọn nguồn... càng nhìn chằm chằm thì càng khiến cho cho người ta rùng mình.
Ý thức của Angela chỉ dừng lại ở ngoài cửa sổ một lát, sau đó tập trung sự chú ý đến vương tọa.
Hôm nay không nhìn thấy chủ nhân vương tọa.
Nội dung nhìn thấy trong đầu cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, ví dụ như là có đôi khi nàng có thể nhìn thấy một võ sĩ người khoác áo giáp ngồi trên vương tọa, đỉnh đầu bị nón trụ màu đen có tạo hình dữ tợn bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy có chút hồng quang từ chỗ hốc mắt. Nhưng mà cảnh tượng như vậy cũng ít khi thấy, phần lớn thời gian trên chỗ ngồi đều là rỗng tuếch.
Căn cứ bí sử ghi chép, nội dung trong bức tranh này hẳn là chỉ thành thị nơi ma quỷ khởi nguyên, cũng chính là chỗ mà bọn chúng xuất hiện đầu tiên ——góc Tây Bắc Dawning Realm.
Angela cũng nghĩ như vậy, dù sao hình tượng bên trong, màu đỏ như máu ở khắp mọi nơi và tháp nhọn đá đen đều cực kỳ giống hoàn cảnh ma quỷ sinh tồn, nón trụ trên đầu chủ vương tọa cũng có phong cách ma quỷ rõ ràng, kỳ quái duy nhất là thân thể của nó không khác gì người bình thường, không hề cường tráng lại kinh khủng giống Tâm Cụ Ma, Lãnh Chúa Địa Ngục như trong Thánh Thư miêu tả, bởi vậy, cũng có vô số suy đoán về thân phận của nó, có Giáo hoàng cho rằng nó là ngọn nguồn của tà ác, cũng có phù thủy cho rằng nó là người thủ hộ của ma quỷ nhất tộc —— thứ nó trong giữ chính là bí mật của thần linh.
Bức tranh thứ hai thì quỷ dị hơn nhiều.
Nó biểu hiện nội dung rất ít, hơn nữa hình như đang không ngừng di chuyển. Ít nhất trong mấy lần quan sát có hạn của Angela, chưa bao giờ thấy cảnh tượng tái diễn.
Lần này, nàng nhìn thấy là nước.
Làn nước xanh nhạt tràn ngược lại từ ba bộ xương khổng lồ, không có gì ở giữa các bộ xương nhưng dường như nước bị cô lập bởi một rào cản vô hình và nó không thể bắn vào bên trong được. Nếu xem khung xương khổng lồ như sống thuyền đỡ mạn thuyền thì sẽ có cảm giác như đang ở trong cabin, nhìn ra các ô cửa sổ - điểm khác biệt là các cửa sổ này gần như chiếm toàn bộ mặt tường.
Angela nhanh chóng bị cảnh tượng kỳ diệu trước mắt hấp dẫn... nàng thoáng như đưa thân vào ranh giới giữa nước và bầu trời, một nửa chìm dưới đáy nước, mà một nửa lơ lửng ở trên nước. Đỉnh đầu có thể nhìn thấy ánh nắng lóa mắt và đám mây thưa thớt, mà phía dưới thì bị nước vây quanh. Khi tia sáng chiếu xuống, nàng có thể thấy rõ màu nước thay đổi, từ tầng ngoài cùng là lam nhạt đến vàng lục, sau đó biến thành màu xanh sẫm, càng nhìn xuống thì càng đậm.
Đột nhiên hình tượng đều chuyển động, Angela cảm thấy dưới chân run rẩy một trận, suýt chút té ngã xuống đất. Nàng vô thức muốn mở to mắt nhưng lại nhịn được —— những thứ này cũng không phải cảnh tượng thật, nàng nói với mình, mà là gợi ý của thần linh trong đầu.
Mặt nước trước mắt nhanh chóng lên cao, nhanh chóng che mất bầu trời.
Không đúng, nói là nước dâng lên không bằng nói là mình đang chìm xuống.
Rất nhanh, toàn bộ cảnh tượng ngoài cửa sổ bị nước bao trùm, thậm chí nàng thấy được con cá màu đỏ bơi quanh khung xương, đầu tiên là hai ba con, sau đó càng ngày càng nhiều, bầy cá lít nha lít nhít giống như là một sợi gấm đỏ, bao phủ bên ngoài bức tường vô hình. Màu nước dần dần chuyển từ màu xanh sẫm thành màu đen không ánh sáng, cuối cùng hình tượng chìm vào trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, dần dần biến mất.
Angela thở dốc một hơi, thoát ra khỏi hình ảnh, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy được tin tức rõ ràng như thế, trong nháy mắt khi hắc ám bao trùm tầm mắt, nàng cảm thấy mình sắp hít thở không nổi. Nhưng mà cũng không nhìn ra được đầu mối gì hữu dụng trong đó —— từ bí sử biết được, nội dung bức tranh thứ hai cực kì hay thay đổi, có người để lại ghi chép là ánh mắt to lớn, có người thấy núi lửa phun ra bọt khí và khói vàng, còn có người nói thấy được vực sâu không đáy phát ra ánh sáng u ám, những người từng quan sát nó đều không đưa ra kết quả thống nhất.
Nàng nghỉ ngơi một lát, dời ý thức đến bức tranh thứ ba.
Mà nơi đó vẫn không có cái gì... giống như là thế giới bên ngoài tranh, đen nhánh, không sức sống.
Bí sử từng nói, trước Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất, trong bức tranh có nội dung ... nhưng mà những ghi chép đó quá xa xưa, ngay cả trang sách cũng đã trở nên rách tung toé, Angela cũng nhìn không rõ rốt cuộc trên đó viết cái gì. Nhưng có thể khẳng định, trăm năm sau khi Trận Chiến Thần Ý kết thúc, bức tranh này biến thành màu đen, đồng thời không còn hiển thị nội dung.
Cuối cùng là bức tranh thứ tư, cũng là bức tranh hoàn toàn không có ghi chép trong bí sử.
Chuyện này khiến cho Angela hơi khó hiểu, hình như bọn họ không hẹn mà cùng giấu giếm cái gì —— chuyện này rất kỳ quái, nếu như ngay cả người truyền thừa bí mật duy nhất là Giáo hoàng cũng không có quyền biết được, như vậy bí mật này sẽ bị vĩnh viễn vùi lấp, cũng không có người có thể biết được.
Bên trong bức tranh là một bức tường.
Một bức tường đá màu xám, bề ngoài thô ráp, không có sức hút.
Một phần vữa đã tróc ra, lộ ra hòn đá phủ kín vết rạn phía dưới, hiển nhiên nó đã ở chỗ này một thời gian rất dài. Trừ bức tường này ra, không còn những thứ khác.
Dừng lại trong bức tranh chốc lát, Angela cảm thấy tinh thần cực kỳ mỏi mệt.
Lĩnh hội gợi ý của thần linh là một chuyện cực kì hao phí tinh lực, cho dù là nàng thì cũng không kiên trì được quá dài.
Angela mở hai mắt ra, cắt đứt liên hệ với bán cầu ma lực, thế giới hắc ám trống trải bát ngát và tranh vẽ to lớn biến mất trong nháy mắt, phòng nhỏ ánh sáng u ám lại về tới trước mắt.
Nàng thở dài ra một hơi, lảo đảo đi xuống cầu thang, trở lại tàng thư quán, uống một hơi cạn sạch hồng trà đã lạnh trong ly, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thần linh không có cho nàng bất kỳ lời đáp lại nào, nhưng tâm tình tức giận trước kia đã bình tĩnh trở lại —— Isabella hoàn toàn không biết gì về thần linh, nhưng nàng biết.
Angela nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng người bận rộn dưới đáy tháp, cảm giác khống chế chúng sinh lại chạy lên não lần nữa. Hơn hai trăm năm từng trải khiến cho nàng vốn cho rằng trên thế giới này không còn thứ gì đáng để ý, nhưng mà sau khi trở thành Giáo hoàng nàng mới phát hiện, sự hiểu biết của nàng về thế giới chỉ là một chút bề nổi —— bây giờ, một cái bí mật mới tinh bày ở trước mặt nàng, mà tuổi thọ vĩnh hằng vừa khéo cũng là vốn liếng tốt nhất để truy tìm bí mật.
Trong lòng Angela mơ hồ cảm nhận được, mình mới là con cưng được thần linh chọn trúng.
Nếu có thể tới gần thần linh, đừng nói bốn trăm năm, cho dù ngàn năm cũng đáng để nàng chờ mong.