Chương 496
Nước trên đường biển chảy vào dòng biển khiến cho mặt nước tầng dưới dâng cao? Sao có thể như vậy được?
Tilly suy tư trong chốc lát: “Vậy thuỷ triều xuống thì sao, nước biển sẽ chảy ngược về sao?"
"Hỏi rất hay.” Thunder hưng phấn nắm tay nói: “Sau đó đội thuyền của ta dừng lại ở gần đường biển nửa tháng, cho đến khi thủy triều rút. Trong lúc đó, ta còn dùng các phương pháp đi qua đường biển, thần kỳ nhất chính là đi thuyền trên đường biển —— ngươi biết đó là cảm giác gì không? Người ngoài nhìn thấy chúng ta giống như là bám vào vách núi cheo leo, cánh buồm hoàn toàn song song với mặt biển, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nhưng trên thuyền, chúng ta hoàn toàn không cảm giác được, The Spirit giống như đang chạy trên một con sông chỉ rộng vài trượng, một bên là tường nước biển vô biên vô tận, một bên khác thì là bầu trời rộng lớn. Đương nhiên, nhất định phải chờ dòng nước chậm lại mới có thể làm như thế, nếu không thì Người Hầu Ma Lực cũng không bảo vệ được thân thuyền."
"Chuyện này. . . hoàn toàn không hợp với lẽ thường." Tilly cảm thấy trong đầu hỗn loạn tưng bừng, nếu như người nói không phải Thunder mà là nhà thám hiểm khác thì nàng sẽ nghĩ là đối phương đang bịa chuyện.
"Ta cũng cho là như vậy, nhưng so với lẽ thường, ta càng tin tưởng con mắt của mình." Hắn nói tiếp: “Nửa tháng sau, thủy triều bắt đầu biến mất —— rất đúng giờ, nhất trí với thời gian quần đảo Shadow dao động. Nước biển cũng không có chảy ngược lại, nó cứ chậm rãi lui xuống như vậy, đường biển lại chuyển từ độ cao vài trượng lên vài chục trượng."
"Ngươi nói là nước biển dư ra biến mất như vậy?"
"Có lẽ, bất quá cũng có thể là chảy tới chỗ khác."
"Có thể chảy đi đâu?" Tilly nâng trán nói: “Thủy triều ở quần đảo Shadow thay đổi rất nhanh, chư đảo Fiordland thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đến bên bờ bốn vương quốc lớn thì gần như không có thay đổi rõ ràng —— như vậy không phải là đột nhiên biến mất thì còn là cái gì nữa?"
Thunder chỉ chỉ dưới chân.
Nàng thở dài: “Ta nhớ ngươi từng nói, hải vực Shadow có mực nước giảm nhanh, giống như là dưới đáy biển có một cái lỗ thủng cực lớn đang nuốt lấy nước biển. Nhưng mà cái lỗ thủng này cho dù có lớn thì lấp mấy năm cũng phải lấp đầy rồi chứ.”
"Đây chỉ là phán đoán của ta, dù sao chưa ai từng gặp đáy biển chân chính là hình dạng như thế nào, nhưng... có một chuyện ta rất để ý."
"Cái gì?"
"Đó chính là vùng biển chúng ta ở, tại sao cũng được gọi là ‘Biển Whirlpool’?"
Tilly nghe đến đó thì trong lòng giật thót, lập tức lắc đầu nói: “Không thể nào, ý tưởng này quá điên cuồng, nếu như hang động đáy biển thoát nước có thể tạo thành vòng xoáy, sao chúng ta lại không quan sát được. Hơn nữa cái tên này đã có từ mấy trăm năm trước, ai biết lúc ấy người đặt tên có tâm tư gì."
"Hoàn toàn chính xác, ta làm thí nghiệm đơn giản, nước nhất định phải đủ cạn thì mới có thể nhìn thấy vòng xoáy, mà chúng ta lại không có năng lực xâm nhập đáy biển." Thunder cười thần bí: “Nhưng chúng ta không có, không có nghĩa là phù thủy không làm được —— trước đó ta còn chưa nghĩ tới chỗ này, nhưng mà khi ngài nói cho ta, hơn bốn trăm năm trước còn có một vương quốc phù thủy trải dài khắp lục địa, ta mới nhận ra được, rất có thể cái tên này là có từ thời đại đó."
"Nhưng ta chính là phù thủy.” Tilly nhún vai nói: “Hơn nữa trên Đảo Trầm Thụy cũng không có phù thủy nào có năng lực có thể làm được chuyện này."
"Ta biết một người."
"Cái gì?"
"Phù thủy này đang ở Fiordland, chỉ là đã lâu không tiếp xúc với loài người..." Thunder cảm thán: “Nàng từng là bạn tốt của một phụ tá đắc lực trong đội thám hiểm của ta, từ khi thức tỉnh thành phù thủy, nàng vĩnh viễn từ bỏ đất liền. Bây giờ chỉ khi có sương mù mới có thể nghe được tiếng hát du dương của nàng, hẳn là ngài cũng nghe nói tới truyền thuyết về nàng."
"Mỹ nhân ngư dẫn đường hàng hải... chẳng lẽ người ngươi nói chính là nhân vật chính của truyền thuyết này?"
"Không sai.” Thunder gật gật đầu: “Mặc dù ta cũng không biết có thể đạt được sự trợ giúp của nàng hay không, nhưng mà dù sao cũng phải thử một chút, có lẽ việc này còn cần bạn cũ của ta, Margaret giúp ta một tay."
"Thì ra là thế, vậy ngươi nhưng phải nắm chắc thời gian.” Tilly nhíu mày nói: “Tựa hồ có mấy người buôn bán trên biển Fiordland có ý đồ với mỹ nhân ngư, một tháng trước ‘Ma Chú Ngủ Say’ được ủy thác mời mấy phù thủy bắt nhân ngư, Honey cố ý phái người đưa tin xin phép ta, bị ta bác bỏ."
"Tiếng hát của nàng được tất cả thủy thủ và nhà thám hiểm ở Fiordland coi là biểu tượng của cát tường bình an, những thương nhân này đúng là điên rồi.” Thunder trầm giọng hỏi: “Có thể nói cho ta bọn họ là những ai không?"
"Lẽ ra ‘Ma Chú Ngủ Say’ không thể tiết lộ thân phận khách hàng, nhưng mà..." Tilly vẽ mấy cái tên lên không trung: “Đây là do ngươi nhìn lén thấy." Nếu đối phương đã là phù thủy, là người lãnh đạo Đảo Trầm Thụy, nàng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
"Không sai.” Hắn nhếch khóe miệng: “Bọn họ sẽ gặp báo ứng."
Hai người cười một tiếng, Thunder nói: “Lần này tới tìm ngài, trừ ủy thác thám hiểm mới, ta còn có chuyện cần sự giúp đỡ của ngài."
"Nói đi."
"Là như thế này, sau khi ta trở về, nghe nói Crescent Bay đưa vào sử dụng một loại thuyền mới, có thể không dựa vào sức gió mà đi, đồng thời tốc độ còn nhanh hơn thuyền buồm nhiều. Ta sai người nghe ngóng kỹ càng một phen, biết được loại thuyền này đúng là do Biên Thùy Trấn chế tạo.” Thunder nói thẳng: “Ta muốn tiếp tục thăm dò đường biển, nhất định phải đến có thuyền càng lớn càng nhanh, nếu không, dưới tình huống sức gió không tốt thì cũng chỉ có thể bị đẩy ngược dòng." Hắn lấy một phong thư từ trong ngực ra: “Tiền không là vấn đề, thuyền càng nhanh càng tốt, ngài có thể giúp ta đưa phong thư đặt hàng này cho hắn không?"
Tilly nhanh chóng hiểu được ý trong lời nói của đối phương: “Ngươi không muốn cho Lightning biết?"
Thunder bất đắc dĩ nói: “Nếu như nàng biết, nhất định sẽ kiên trì muốn đi với ta, trên đường biển có gì không ai biết rõ, ta không thể dẫn nàng đi mạo hiểm."
Nhưng nàng đã là một nhà thám hiểm hợp cách, di tích tháp đá giấu ở chỗ sâu trong rừng rậm Dodge là do nàng phát hiện, trong lòng Tilly nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ta hiểu, ta sẽ tạm thời giúp ngươi liên hệ với Roland Wimbledon."
"Đa tạ điện hạ."
Thunder rời đi, Tilly trầm tư hồi lâu, lấy sách cổ lấy được trong di tích ở trong quần đảo Shadow ra, có lẽ nàng có thể tìm được manh mối có liên quan đến đường biển, triều tịch trong này. Dựa theo phương pháp Akesha dạy bảo, nàng thay đổi ma lực theo hình dạng ký tự, trong đầu tự động xuất hiện ý nghĩa tương tự —— giống như không phải nàng đang đọc sách mà là sách đang đọc cho nàng nghe.
Một vài sách cổ ghi chép những gì chứng kiến được ở vùng đất man hoang, một vài cuốn giống như là nhật ký hàng hải, còn có một số thì nhắc đến kế hoạch trùng kiến Hội Liên Hợp, càng nhìn tiếp thì nàng càng cảm thấy khó hiểu. Những nội dung này không có chút liên quan nào, cũng không giống như cùng tới từ tay của một người, hơn nữa không có một bản nào nhắc đến đường biển, tháp nhọn đáy biển, kính quan sát và cửa đá to lớn trong kính, hoàn toàn không giống với dự đoán của nàng lúc trước —— vốn tưởng rằng chỉ cần có thể xem hiểu chữ viết của Hội Liên Hợp thì thế nào cũng có thể để lộ một phần bí mật trong di tích, thậm chí có thể tìm ra sự thật đằng sau mặt biển hải vực Shadow nhanh chóng lên xuống. Nhưng bây giờ, thứ nàng xem giống như là một quyển tạp ký, viết chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Vân vân... chắp vá lung tung? Trong đầu Tilly bỗng hiện lên một tia điện quang, nàng đặt ba quyển nhật ký hàng hải kế bên nhau, cẩn thận tra xét một lần nữa —— thời gian ghi chép trên đó chênh lệch rất lớn, có chút thậm chí cách nhau hơn mấy chục năm, đường thuyền cũng không giống nhau, từ hải vực gần đại lục đến Fiordland đều có, giống như có người liên tục thu thập những thứ này rồi cất vào trong di tích.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, nàng không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Rốt cuộc thì ai đã làm như vậy?