Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 52

Chương 52


Roland gõ cửa một cái, nghe được Nightingale trả lời, sau đó mới đẩy cửa đi vào bên trong phòng.
Trong phòng treo rèm cửa dày, chỉ có lúc sáng sớm và buổi tối mới được mở ra thông gió, những lúc khác vì giữ ấm và che nắng nên đều khép lại.
Nguồn sáng duy nhất đến từ hai chân nến ở cuối giường, ngọn nến thắp sáng lặng lẽ, chiếu rọi hai chiếc bóng trong phòng.
Hắn bước đến trước giường nhìn người con gái vùi trong chiếc gối chăn lông thiên nga mềm mại, nhưng vẫn nhắm mắt bất tỉnh, rồi khẽ thở dài.
- Tình hình phòng thủ biên giới vẫn ổn chứ?- Nightingale tiến lên đưa cho hắn một ly nước ấm.
- Mọi thứ đều xem như thuận lợi. - Roland tùy ý nhấp một hớp rồi trả cái ly lại cho nàng:
- Từ ngày đó trở đi, không gặp đợt thú quỷ nào lớn như vậy. Tất cả các dân binh bị thương đều trở về với đội, nhiệt tình chiến đấu của tất cả mọi người đều... có chút tăng vọt.
- Chỗ bức tường thành bị hư hỏng thì sao?
- Karl lợi dụng gỗ lăn đẩy cái mai của con thú quỷ lai tạp kia trám ngay vào chỗ vỡ, dùng ròng rọc và móc kéo nó dựng đứng lên. Giờ nó đã trở thành một bộ phận của tường thành rồi.
- Roland biết Nightingale hỏi như vậy là muốn phân tán sự chú ý của mình, để cho bản thân đừng lo lắng quá độ. Nhưng một khi hắn bước vào gian phòng này, tất cả ý thức của hắn không thể không ở trên cô gái chìm sâu trong giấc ngủ.
Nếu như lần trước phải đối mặt với một cuộc xâm lăng quy mô lớn của những con thú quỷ vẫn có thể đạt được một chiến thắng đáng tự hào thì công thần lớn nhất chính là Anna. Nếu không có nàng dùng lửa ngăn chỗ lỗ hổng tường thành, hậu quả quả thực khó lường.
Nhưng mà, sau khi nàng ngất xỉu trong vòng tay mình lại không bao giờ tỉnh dậy nữa.
- Đã một tuần rồi. - Roland thì thầm.
Về lý thuyết, nếu một người ở vào trạng thái hôn mê, không ăn uống trong một tuần, và không có nguồn cung cấp dinh dưỡng trực tiếp bên ngoài (như tiêm), chức năng cơ thể sẽ rơi vào tình trạng kiệt sức, và não sẽ dần dần chết vì sốc. Nhưng Anna không có bất kỳ dấu hiệu của bệnh tình suy yếu - chí ít so với hình dạng lúc nàng mới ngã xuống còn tốt hơn rất nhiều. Gò má nàng hồng hào, hô hấp đều đặn, đặt tay trên trán cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ người bình thường. Tất cả hiện tượng đều cho thấy Anna ở trạng thái khỏe mạnh, chỉ là... không cách nào tỉnh lại.
- Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải một tình huống như vậy. - Nightingale đứng bên cạnh lắc đầu:
- Ma lực trong cơ thể cô ấy bị tiêu hao hoàn toàn trong trận chiến đó, nhưng giờ nó đã trở nên bão hòa, thậm chí còn dữ dội hơn trước đây. Nếu như tôi không suy tính sai lầm, nửa đêm ngày hôm nay chính là ngày trưởng thành của cô ấy.
- Ngươi nói là cô ấy sẽ trưởng thành trong tình trạng hôn mê?
- Không, cô ấy sẽ chết trong tình trạng hôn mê. - Nightingale nói thẳng:
- Cơn đau đớn trong ngày trưởng thành phải dùng ý chí khắc phục, một khi không còn tranh đấu, ma lực sẽ cắn trả và tàn phá cơ thể của phù thủy.
Roland dời cái ghế sang bên giường rồi ngồi xuống:
- Nhưng ta nhớ ngươi từng nói, khi Ma quỷ hành xác, bất kể nó đau đến mức nào, người ta sẽ giữ được ý thức tỉnh táo cho đến khi vượt qua cuộc khủng hoảng này hoặc lựa chọn kết thúc sinh mạng.
- Đúng là như thế, trong hiệp hội cũng từng có người muốn mượn việc hôn mê vượt qua Ma quỷ hành xác, đây còn thậm chí không phải là ngày trưởng thành... chẳng qua chỉ là một sự tra tấn được sinh ra mỗi năm. - Nightingale do dự một chút, tiếp tục nói:
- Cô ấy dựa vào thuốc của giả kim thuật để ngủ mê man, nhưng điều đó vô nghĩa, ma lực cắn trả khiến cô ta tỉnh lại trong nháy mắt, đồng thời mất đi năng lực phản kháng.
- Loại đau đớn này có tăng dần không?
- Cũng không phải, khi khoảnh khắc đó đến, cơn đau sẽ như sấm sét đánh tới, nhưng nó kéo dài bao lâu sẽ tùy vào bản thân người đó. Em gái tôi không đủ mạnh, chỉ ... - Giọng của nàng thấp xuống.
Roland hiểu ý của nàng, loại thời gian không biết khi nào sẽ giới hạn là một loại tra tấn, không biết mình đã kiên trì bao lâu, không biết mình còn cầm cự được bao lâu - điều này giống như một chiếc thuyền cô đơn trong cơn bão tố, vô cùng dễ khiến cho người ta bỏ đi ham muốn được sống.
Trong im lặng, hắn cảm thấy một bàn tay ấn trên vai.
- Trong những năm di tản, tôi đã thấy quá nhiều cái chết. Các phù thủy được đối xử như động vật, bị treo cổ, thiêu chết, hoặc bị tra tấn để mua vui cho quý tộc như một món đồ chơi. Các phù thủy may mắn sống sót chỉ có thể cách xa đám đông và sống trong sự cô lập. Còn Núi Thánh ở nơi nào thì chẳng qua là hy vọng xa vời, một nơi vĩnh viễn không thể đến được mà thôi. – Giọng của Nightingale nhẹ nhàng hơn so với trước:
- Nhưng Anna không hề giống, trừ những chị em trong hiệp hội, lần đầu tiên tôi thấy có người quan tâm như vậy với phù thủy. Cô ấy được người khác cần, được tôn trọng, được đối xử như người bình thường… Điện hạ à, cho dù Anna không vượt qua nổi ngày trưởng thành thì cô ấy cũng đã tìm được Núi Thánh cho riêng mình.
Nhưng đây không phải là kết cục mà hắn muốn, Roland nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những cảnh từng chạm mặt nàng trước đây.
Đôi chân trần trụi và quần áo rách tả tơi, thân ở trong tù nhưng trên mặt nàng không có chút sợ hãi, đối mặt giống như một hồ nước trong veo phẳng lặng chưa từng bị ô nhiễm bao giờ.
Nàng là ngọn lửa, nhưng lại không trốn thoát như ngọn lửa.
Từng hình ảnh xoay vòng tựa như một chiếc đèn kéo quân.
- Tôi đã thỏa mãn sự tò mò của ngài rồi đấy, thưa quý ngài, hiện tại có thể giết chết tôi rồi chứ?
- Tôi chưa bao giờ dùng nó làm tổn thương người khác.
- Thần chỉ muốn mãi ở bên cạnh điện hạ thôi, không hơn.
- Ma quỷ hành xác giết không chết thần đâu, thần sẽ chiến thắng nó.
- Ngài đang nằm mơ sao? Thần cũng không đi đâu cả.
...
Roland trấn áp như tâm tư đang cuộn trào như sóng biển, thì thầm:
- Ta sẽ đi cùng cô ấy đến giây phút cuối cùng.
- Tôi cũng vậy, và... xin cảm ơn ngài. – Nightingale đáp lại.
Sau khi ăn tối xong, Nanawa cũng tới, nghe được Anna sắp vượt qua trưởng thành, cô bé cũng cố kiên trì ở lại. Roland không thể không đã phải sắp xếp một phòng trên tầng hai cho Tigul Pine qua đêm.
Cứ như vậy, Roland cùng hai gã nữ phù thuỷ cứ vây quanh giường thế này, lẳng lặng đợi đến nửa đêm.
Đối với Nightingale và Nanawa mà nói, họ cũng phải chống đỡ nỗi đau đớn của Ma quỷ hành xác vào mùa đông này, may mà ngày mỗi người thức tỉnh không giống nhau, bằng không thì ba nữ phù thuỷ đều phải gặp thử thách sống chết không rõ vào cùng một thời điểm, Roland phỏng chừng bản thân không có cách nào hành động bình tĩnh trong phòng nếu gặp phải tình trạng đó.
Không có tháp chuông trong thị trấn, ở dưới ánh nến tù mù trong căn phòng, thời gian trôi qua trở nên không rõ ràng. Gió lạnh thổi qua cửa sổ, thỉnh thoảng tôi có thể nghe tiếng rít khi luồng không khí quét qua cửa sổ. Ngay khi Roland bắt đầu cảm thấy buồn ngủ muốn gục, Nightingale đột nhiên nói:
- Bắt đầu rồi.
Chỉ có nàng mới có thể thấy rằng ma thuật trong cơ thể của Anna bắt đầu trở nên bất ổn, ngọn lửa xanh lục trở nên ngày càng mãnh liệt hơn, phần trung tâm huyển từ sáng sang tối. Ma lực dần dần hội tụ không ngừng nghỉ vào trung tâm, như thể bị kéo bởi thứ gì đó. Đấu tranh, giãy dụa gì đó đều vô ích.
Roland không thể nhìn thấy những biến hóa này, nhưng hắn cũng nhận thấy có điều gì đó khác đi.
Ngọn lửa ở phía trên ngọn nến đung đưa dù không có gió trong phòng. Ánh sáng từ ngọn lửa càng ngày càng mờ, như thể nó đang bị bóng tối nuốt chửng, tiếp đó, màu sắc của ngọn lửa thay đổi - ngọn lửa màu cam đỏ biến thành ngọn lửa xanh lục như màu ngọc bích.
Hắn nhìn người con gái trên giường, Anna vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt nàng không chút thay đổi, như thể nó chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Lúc này ngọn nến gần như hoàn toàn biến mất - cũng không phải là lửa bị dập tắt, mà là ngọn lửa màu xanh lá cây đã tiêu thụ phần màu cam đỏ từng chút một cho đến khi ánh sáng biến mất hoàn toàn và mọi người rơi vào bóng tối.
Nhưng chẳng mấy chốc, ngọn lửa lại sáng lên. Chỉ có điều, ngọn lửa trên ngọn nến biến thành màu xanh lá cây thuần túy. Ba người được chiếu dưới ánh sáng xanh lục nhìn nhau bối rối, có chút khó hiểu không biết đây rốt cuộc là tình huống gì.
Mà lúc này, tiếng rên rỉ của Anna khiến ánh mắt ba người đều quay trở về trên người nàng.
Nàng từ từ mở mắt.
- Anna... - Roland sửng sốt:
- Cô ấy tỉnh rồi?
Cô gái chớp mắt rồi mỉm cười với hắn, tiếp đó đưa tay phải ra, xòe bàn tay ra trước mặt hoàng tử.
Một ngọn lửa xanh lục nhảy ra khỏi lòng bàn tay và lặng lẽ đốt cháy.
Chẳng biết tại sao, Roland cảm thấy bản thân đã hiểu ý của đối phương. Hắn chần chờ chỉ chốc lát, chầm chậm nhét ngón tay vào ngọn lửa, cảm giác nóng rát theo dự kiến không đến, chẳng qua là sự dịu dàng và ấm áp, như thể hắn đã đặt ngón tay vào một dòng nước ấm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất