Chương 642
Roland đóng sầm cửa lại, hít hai hơi thật sâu.
Bông tuyết dính trên người hắn tan ra thành giọt nước.
Mặc dù đã biết sự thất thường của mộng cảnh, nhưng một màn này vẫn khiến hắn cảm thấy chấn động.
Roland đi đến bên cửa sổ của phòng chứa đồ, thò đầu nhìn ra bên ngoài, bên ngoài bức tường bằng phẳng, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cánh cửa, cũng không có dấu vết từng sửa chữa.
Nói cách khác, khi tầng tòa nhà trọ này được “xây xong” thì cánh cửa cũng cùng lúc được khảm vào trong tường, mà không phải sau này mới lắp vào.
Thế thì… chỉ có người ở phòng số 0825 có được cửa sắt thế này, hay là mỗi một chủ hộ đều có như vậy?
Nếu phòng khác cũng có cánh cửa thông đến không gian khác, vậy thì cảnh tượng chúng nó hiện ra sẽ là chỗ nào?
Ý nghĩ này khiến Roland cảm thấy hưng phấn bội phần.
Hắn trở về phòng ngủ, tìm ra một bộ quần áo mùa đông từ trong tủ quần áo ra mặc vào, chiếc áo lông cũn cỡn vừa nhìn đã biết rụng lông nghiêm trọng, chiếc khăn len bị bung ra, nhưng lúc này hắn cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Sau khi mặc bộ quần áo và những bộ đồ chống lạnh này vào giữa mùa hè, Roland lập tức cảm thấy mình như bị lò lửa vây quanh, mồ hôi không ngừng tuôn ra, nhiệt độ trong cơ thể trực tiếp tăng lên cao.
Lại đi đến trước cửa sắt lần nữa, hắn đá bay dép chữ nhân, thay một đôi giày da màu xanh, trực tiếp đẩy cửa vào.
Gió lạnh thấu xương lập tức luồn theo khe hở của cổ tay áo vào trong cơ thể hắn, cộng thêm mồ hôi chảy ra trước đó, cảm thấy vô cùng khó chịu. Dưới nóng lạnh đan xen, hắn không nhịn được mà hắt xì vài cái.
Chờ chút, nếu cứ mở cánh cửa này, thì chẳng phải trong nhà sẽ có một cái điều hòa không tốn điện sao?
Cũng không biết Angela thấy một màn như vậy sẽ có cảm tưởng thế nào.
Roland xoa mũi, quay lại nhìn cánh cửa giống như cổng mở ra nối liền với tầng hầm bị chôn vùi một nửa ở trong sườn núi, xung quanh còn có không ít phòng kho thấp bé như vậy, hiển nhiên đều là do người nông dân hoặc là thương nhân dựng nên, bình thường dùng để gửi lương thực, rượu lúa mạch hoặc là đồ vật linh tinh khác. Nhưng xung quanh lại không hề nhìn thấy một bóng người đóng giữ nào, nơi đóng quân này giống như bị bỏ hoang vậy.
Mà cảnh tượng khiến hắn sợ là phía sau sườn núi vài trăm thước.
Thế giới trước mắt tồn tại biên giới rõ ràng.
Ở cuối tầm nhìn, sườn núi phủ đầy tuyết đọng bị cắt đứt giữa lưng chừng, núi đá vỡ nát lơ lửng ở trên không, giống như mất đi trọng lực vậy, ở phía xa là gió lốc cuồng loạn cùng bóng tối vô biên, thỉnh thoảng sẽ có một tia sét đỏ thẫm xẹt qua, chiếu sáng khu vực biên giới, nhưng ngay cả như vậy, bóng tối vẫn sâu không thấy đáy.
Loại cảnh tượng này mặc dù khiến người ta sợ hãi, nhưng lại vô cùng tráng lệ, nếu phải miêu tả, thì nó giống như một hòn đảo đơn độc ở trong hư không. Biên giới vẫn trải dài dọc theo vùng núi, cho đến khi biến mất ở trong gió tuyết. Không hề nghi ngờ, đầu bên kia của thánh thành cũng tồn tại một biên giới như vậy, chỉ là khoảng cách quá xa, hắn tạm thời không nhìn thấy mà thôi.
Đây chính là một đoạn ký ức còn sót lại của Angela?
Roland không dám tới biên giới xem đến cuối cùng, cho dù là gió lớn xé toạc đá vụn, hay là tia chớp cắt qua phía chân trời, đều lộ ra khí tức nguy hiểm. Hắn không lập tức đi đến thánh thành, từ nơi này nhìn ra xa, muốn đi vào trong thành thì chặng đường ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ, nếu đi bộ tiến lên ở trong tuyết chưa ngập đến mắt cá chân thì sẽ càng chậm, hắn phải chuẩn bị đầy đủ một chút mới được.
Sau đó Roland đi dạo một lần quanh nơi đóng quân ở vùng ngoại thành này.
Cho dù là một tầng hầm, dân cư hay là lều trại, toàn bộ nơi đóng quân không hề có chút sự sống nào, tất cả cư dân đều giống như đã biến mất.
Trường hợp này hơi giống như chiến trường linh hồn, chỉ là lấy ký ức làm thành bối cảnh sân khấu mà thôi.
Dựa theo suy đoán này, trong thánh thành hẳn là cũng không một bóng người mới đúng.
Mặc dù không có dấu vết của hoạt động sinh mệnh, nhưng đồ vật trong nhà kho lại không ít, hơn nữa giống như bị dừng lại tại thời điểm ký ức tách ra.
Ví như quả nho ở trong tay Roland.
Hắn tìm được trong một nhà kho nhỏ ở bên cạnh, khóa sắt ở trên cửa căn bản không ngăn được hắn, hắn quay về phòng tìm cờ lê, trực tiếp vặn cái chốt của cánh cửa ra là được. Bên trong dự trữ rất nhiều lương thực, có thịt ướp khô đã được chế biến, cá lát, lúa mì… Cùng với hộp nho.
Thoạt nhìn chúng trông rất tươi mới, có lẽ là được vận chuyển lên thánh thành cũ từ phía dưới cao nguyên, hái một quả bỏ vào trong miệng, còn có thể cảm nhận được vị ngọt lạnh của nó.
Thu hoạch lớn nhất đến từ tầng hầm tối tăm tìm ra một hộp sắt nhỏ, cũng không phải hắn cẩn thận quan sát được, mà chính là cái ngăn ẩn trong tường đã bị bật sáng, thậm chí bên trên còn đặt một ngọn đèn đang cháy, dường như có ai đó vừa gửi đồ ở đây rồi biến mất không tăm hơi, chỉ còn lại cửa ngăn chưa kịp đóng và lộ ra một nửa chiếc hộp sắt.
Trong hộp chứa khoảng mười miếng kim long, và vài khối bảo thạch trong suốt, vừa nhìn đã biết chất lượng tốt, Roland cho vào túi mình mà không hề do dự.
Sau khi xác nhận đồ trong đoạn ký ức ngắn có thể có thể mang vào nhà trọ, hắn lập tức bận rộn.
Bị giày vò ở trong tuyết gần hai tiếng đồng hồ, Roland cầm từng món đồ có giá trị vào căn nhà, trong đó gồm có không ít đồ ăn và một ít vũ khí, ví dụ như áo giáp, đoản kiếm và nỏ hạng nhẹ, trước mắt có thể tiết kiệm chi phí thức ăn, sau đó nói không chừng còn có thể đăng lên mạng để bán.
Mãi đến khi phòng chứa đồ bị nhét chật kín, hắn mới miễn cưỡng khóa cửa sắt lại.
Loại cảm giác nhặt đồ bỏ đi này quả thật là quá tuyệt vời.
Sau khi vừa nghĩ đến hắn còn toàn bộ một thánh thành để cướp bóc, thì hắn không nhịn được muốn cười to thành tiếng.
Bây giờ đừng nói đến phí sinh hoạt, giàu lên trong một đêm cũng không thành vấn đề.
Roland cởi quần áo thở hồng hộc, lúc đang chuẩn bị đi uống một ngụm nước, thì trong đầu đột nhiên xuất hiện cảm giác chóng mặt.
Chuyện gì vậy? Hắn lảo đảo hai bước, còn chưa đi đến trước bàn uống trà, thì cảm thấy tầm nhìn bị đảo ngược, tiếp theo bịch một tiếng, bóng tối bao trùm lấy hắn.
Khi tỉnh là lần nữa, Roland phát hiện ra mình đã nằm ở trên giường trong phòng ngủ, cả người vô cùng đau nhức, giống như vừa trải qua một cuộc chạy Ma- ra- tông cự ly dài.
Thành thị bên ngoài cửa sổ lá sách đã bị bóng đêm bao trùm, hiển nhiên hắn đã hôn mê hơn một hai tiếng đồng hồ.
Đại khái là do tinh thần quá mệt mỏi bị kích thích nóng lạnh đan xen dẫn đến cảm nắng, trong lòng hắn thầm nghĩ, quả nhiên buổi trưa nên chợp mắt một lúc rồi mới đi.
Nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, bây giờ cơ thể hắn đã không còn nhiều cảm giác suy yếu, ngoại trừ đau nhức ra, thì ngược lại còn trần đầy sức sống, giống như có một luông nhiệt không ngừng luân chuyển ở trong cơ thể, hắn đi tới đâu, xúc cảm cũng trở nên vô cùng nhạy bén.
Cũng đúng lúc này, Roland cảm nhận được tiếng hít thở nhỏ bé truyền đến từ bên gối.
Hắn hơi quay đầu qua, thì nhìn thấy Angela đang nằm ở bên cạnh.
Nàng cầm một chiếc khăn ướt trong tay, nửa gò má được ánh trăng chiếu sáng, hàng mi mỏng run nhè nhẹ, sống lưng chậm rãi phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.
Có lẽ là do trong phòng quá oi bức, áo váy của nàng đã bị mồ hôi thấm ướt, cánh tay cũng dính đầy mồ hôi mịn, đồng thời tản ra một mùi chua đặc biệt của mồ hôi.
Rốt cuộc nàng làm thế nào mà màng được nước thuốc đi vào?
Nhìn tư thế ngủ không chút phòng bị của Angela, Roland bất đắc dĩ lắc đầu, lặng lẽ ngồi dậy, ôm đối phương lên giường, còn bản thân thì nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng khách, nàng đã để ý căn phòng sạch sẽ ngăn nắp như vậy, nhất định sẽ không vui nếu không tắm mà đã trực tiếp đi ngủ, ngày mai sẽ lau qua chiếu là được.
Dù sao mặt trên cũng đã đủ bẩn rồi.
Nằm lên ghế sô pha, hắn phát hiện đau nhức đang dần rút đi, còn luồng nhiệt trong cơ thể lại càng ngày càng rõ rệt.
Luồng nhiệt dựa theo ý nguyện của hắn ngưng tụ ở bàn tay.
Roland dùng sức siết chặt nắm tay, khi buông ra lần nữa, kim long đã bị cong thành hình bán nguyệt.