Chương 66
Mưa tuyết rơi xuống và pha loãng cái không khí nghẹt thở đầy mùi máu tanh trong thành Holy. Allexia thở hổn hển, dựa vào thanh kiếm dài của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia vào trận chiến phòng thủ của Hermes, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, thành New Holy có thể sẽ thất thủ ngay chỉ trong một ngày.
Bức tường thành đã bị phá hủy hoàn toàn.
Allexia chưa từng thấy qua quái vật đáng sợ như vậy, con thú quỷ lai tạp có hình con sâu khổng lồ trồi lên từ mặt đất, thân thể của nó bám chặt vào vào vách đá được tạo bởi sông băng và những cặp chân có móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào bức tường thành. Khi nó leo lên đỉnh tường thành, toàn bộ cơ thể của nó thậm chí còn chưa hoàn toàn ra khỏi mặt đất.
Nếu chỉ có thân thể khổng lồ cũng không đến nỗi nào. Nhưng mọi người chẳng thể ngờ, khi con quái vật mở cái miệng như chậu máu kia cũng đồng thời phun ra cả đống thú quỷ lai tạp, ngay lập tức tạo ra hỗn loạn trên tường thành.
Đội ngũ ngay ngắn trật tự ban đầu bị đám thú quỷ tấn công đã biến thành một đám đông hỗn loạn. Ngay cả đội tiên phong của đoàn quân Phán Xét nơi Allexia đóng quân cũng bị phá tan tành, nàng trơ mắt nhìn từng chiến hữu bị thú quỷ nuốt hết mà không thể làm gì cả. Máu nóng của con người hòa trộn với máu đen của bọn quái vật cùng một chỗ và chảy dọc theo những vết nứt trên vỉa hè lát bằng đá cuội.
Kèm theo tiếng kèn rút lui vang lên, máy bắn đá được bố trí ổn thỏa trong thành Holy cũng khởi động, những khối đá hoa cương có đường kính cỡ nửa người trưởng thành từ trên trời giáng xuống, bất chấp mụ tiêu có thể là bất kỳ người lính nào của vương quốc đang chiến đấu trên tường thành.
Allexia chỉ nhớ rằng có một hòn đá đã đập trúng chiến binh bên người mình, tức đội trưởng Dicarto. Khi nàng bò dậy và đứng lên đã thấy gã đội trưởng lẫn áo giáp bị tảng đá đập bẹp để lại một vết nứt trên mặt đường. Thân thể gã như một miếng da nhăn nheo. Ruột từ ổ bụng trào ra, máu nóng bốc hơi và dưới thân có cả bãi nước tiểu lênh láng.
Nếu như mình không kịp thời nhảy tránh hòn đá kia trước khi nó đập xuống đất, chỉ sợ kết cục cũng như anh ta mà thôi, nàng nghĩ thầm.
Còn làm sao để bản thân thoát khỏi vòng vây và rút lui xuống dưới tường thành thì Allexia cũng không thể nhớ rõ. Tất cả những gì nàng có thể nhớ là xung quanh đầy những tiếng la hét và nguyền rủa, tất cả mọi người quơ vũ khí điên cuồng chém giết, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là đang chiến đấu với bọn thú quỷ hay đấu với chính đồng đội.
Một đội quân Phán Xét mấy trăm người, vậy mà những kẻ sống sót, kể cả nàng, chỉ có mười hai người.
- Chúng ta nên làm gì tiếp theo, thưa đội trưởng!
- Đội trưởng Allexia!
Allexia chợt phục hồi tinh thần lại, không sai, theo như theo điều lệ đoàn quân Phán Xét, nếu đội trưởng vong trận, đội phó sẽ lên chức đội trưởng, dẫn đầu đội ngũ tiếp tục tác chiến.
Nàng cắn chặt đôi môi, một mùi sắt xông đầy khoang miệng:
- Chúng ta đi cổng Bắc của thành Holy, đám thú quỷ muốn đánh vào thành New Holy, nhất định phải qua chỗ đó.
Mệnh lệnh này có nghĩa là từ bỏ bức tường thành và khu dân cư bên trong thành phố, nhưng nàng không có sự lựa chọn khác, vì không nơi nào quan trọng hơn trung tâm của Giáo Hội - Nhà thờ Hermes.
Hơn nữa còn có một câu nàng không nói ra, vách đá sông băng cũng không đỡ nổi bầy quái vật này, mình và mười một người còn sống sót này còn có tác dụng gì kia chứ?
Có thể ngày hôm nay chính là lúc nàng hi sinh cuộc sống cho thiên đàng, vì Đức Chúa nhân từ, nàng thầm cầu nguyện, đồng thời hô lớn:
- Đoàn quân Phán Xét vĩnh viễn không bỏ cuộc! Chúng ta xuất phát!
- Đoàn quân Phán Xét vĩnh viễn không bỏ cuộc! - Những người khác cùng hô lên.
Mười hai người xếp thành hàng một để chạy nước rút đến tận cổng Bắc, âm thanh chết chóc của khu vực tường thành dần dần suy yếu và cuối cùng biến mất trong tiếng gió mưa thét gào.
Sau khi đến cổng Bắc, Allexia thấy trước cầu treo đã tụ tập được không ít binh lính của đoàn quân Phán Xét, xem chừng tất cả mọi người đều cùng nghĩ giống nhau, điều này làm cho trong lòng nàng hơi dễ chịu một chút.
Nhưng mà tại cái thời khắc nguy cơ nguy cơ, cầu treo cũng hạ xuống. Allexia nhíu mày, đi tới trước mặt một chiến binh đẹp trai mặc áo bào đỏ thẩm của Thẩm phán trưởng (Chief Justice) (*) và nắm tay lại cúi chào:
- Kính thưa ngài Thẩm phán trưởng (Chief Justice), tôi là đội trưởng của Trung đội 4 tiên phong, Allexia Quinn!
(*Ở Việt Nam không có chức danh Thẩm phán trưởng (Chief Justice) mà chỉ có chức danh Chánh án (Chief Judge), còn nếu dịch cho sát tình hình Việt Nam hơn thì cái chức danh này có thể siêu dài dòng là Thẩm Phán Trưởng Tòa Án Tối Cao hoặc Thẩm Phán Chủ Tọa Tòa Án Tối Cao, nhưng từ này vẫn chưa ổn thỏa nên Mèo chỉ để Thẩm phán trưởng mà thôi. Với lại, đây chỉ là chức danh của một chiến binh trong quân đoàn Phán Xét của Giáo Hội chứ không hẳn theo hệ thống tòa án pháp lý hiện nay)
- Tôi là Tucker Thor, người phụ trách phòng thủ của cổng Bắc. Xem ra mọi người cũng chịu khổ không ít rồi.
Rồi người đàn ông đó gật đầu nói tiếp:
- Chúng tôi đã thiết lập một trung tâm cứu hộ phía sau cổng Bắc. Nếu bất kỳ binh sĩ nào của cô bị thương, cô có thể gửi họ đến chỗ đó.
- Thưa ngài, tôi không rõ, lúc này vì sao kéo cầu treo lên? Lũ thú quỷ trên tường thành bất cứ lúc nào có thể nhào tới, chúng ta nhất định phải không đánh mất nội thành.
- Bình tĩnh đi nào, đội trưởng, tôi biết cô và những đội viên không sợ hi sinh, nhưng hy sinh vô vị không có chút ý nghĩa nào cả, Giáo Hội còn khuya mới đến thời khắc cuối cùng.
Vừa nói, người đàn ông đó lại đưa tay gạt nước mưa trên trán:
- Đến chỗ tập hợp đợi lệnh đi, nếu như đã dùng hết thuốc chống cảm lạnh, có thể nhận ở những người phụ trách tiếp tế.
Thẩm phán trưởng (Chief Justice) vừa nói đến đây, Allexia mới phát hiện mình đã tê cóng người, sau khi thoát khỏi chiến trường, mồ hôi trên người hòa trộn với nước mưa buốt giá gần như làm nàng đông cứng thành nước đá. Gió rét thấu xương đập vào mặt khiến nàng không khỏi run lên cầm cập.
Móc ra chiếc túi da cừu bên trong túi áo, nàng run rẩy trút nó xuống lòng bàn tay, chỉ có một chất lỏng sềnh sệch chảy ra. Có vẻ như nàng đã không cẩn thận làm vỡ vụn viên thuốc trong lúc chiến đấu. Nàng thở dài rồi ngẩn đầu lên, phát hiện có một viên thuốc chống cảm lạnh đưa đến trước mặt.
- Cứ dùng của tôi trước đi. - Tucker Thor mỉm cười với nàng.
- Đến lúc đó trả lại cho tôi là được.
Allexia không từ chối lòng tốt, nàng tiếp nhận viên thuốc cắn sau đó nuốt vào.
- Nói không chừng chúng ta cũng sẽ không có cơ hội để uống thứ này nữa đâu.
- Đúng thế, như vậy cũng không tệ lắm đâu. - Tucker lại gật đầu biểu lộ sự đồng ý.
- Thứ này thực sự quá khó nuốt.
Vừa dứt lời, một mùi tanh tưởi mãnh liệt xộc từ trong dạ dày Allexia lên, cho dù ở trên một chiến trường đầy rẫy xác chết cũng không tản ra cái mùi buồn nôn như thế. Nàng cảm thấy thứ mình đã nuốt chẳng phải là một viên thuốc mà là một hỗn hợp máu và thịt thối. Thế nhưng, tình trạng tê cóng không ngừng được đẩy lùi từ dạ dày và lan sang các phần khác của cơ thể. Thay vào đó là dòng nước ấm áp chuyển động theo mạch máu. Nhiệt độ thân thể từ từ khôi phục, ngay cả mồ hôi đã đông cứng lại cũng bắt đầu chảy xuống. Đỉnh đầu của nàng như bốc lên một làn khói trắng và ngón chân tê cóng đã tìm thấy cảm giác lần nữa.
- Nhưng không phải ngày hôm nay.
Thấy nàng uống thuốc chống cảm lạnh, Thẩm phán trưởng (Chief Justice) khoát tay một cái:
- Đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa đang từ nhà thờ lớn tới rồi, thú quỷ không vượt qua cổng Bắc. Mang theo người của cô đi tập kết đi, nhớ kiểm tra kỹ thuốc chống cảm lạnh cho họ. Cũng giống như cô, khi cần đến thời gian sử dụng mới phát hiện đã không còn.
Đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa, quân đội tinh nhuệ nhất trong tay Giáo Hội! Allexia đã nghe danh từ lâu dù chưa từng thấy trước mắt. Thế nhưng. . . Đoàn quân Trừng Phạt của Thiên Chúa cho dù có mạnh như lời đồn, cuối cùng vẫn chỉ là loài người mà thôi. , chung quy cũng là loài người đi. Với cơ thể con người, bất kể họ đã được huấn luyện như thế nào, có thể không có cơ hội đánh bại đám thú quỷ lai tạp một cách dễ dàng.
Nhưng nếu Thẩm phán trưởng nói như vậy, nàng cũng chỉ được mang theo mười một đội viên rời khỏi cổng bắc để tiến đến điểm tập trung về phía tây.
Ở đây đã tụ tập được mấy trăm binh sĩ của đoàn quân Phán Xét đã kịp rút lui. Bọn họ phân tán thành tốp năm tốp ba trong mưa, tùy ý nước mưa chảy qua hai gò má, có người thậm chí trực tiếp ngồi dưới đất với một tinh thần kiệt quệ. Chỉ có một số ít người còn sắp xếp tập họp chỉnh tề, đợi kẻ địch bất cứ lúc nào xuất hiện.
Nếu như là mấy ngày trước, Allexia tất nhiên sẽ đứng ra trách mắng bọn họ, nhưng bây giờ, nàng cũng chỉ biết bối rối. Vì thành lập cái thành New Holy này, vô số đồng bào đã chôn vùi nơi này, có thể nói, trong mỗi viên gạch ở đây đều thấm máu của tín đồ và đoàn quân Phán Xét. Đức giám mục thường nói, hễ chiếm được Hermes, chẳng khác nào có được vương quốc của Thiên Chúa trên mặt đất.
Vậy mà hôm nay, vương quốc của Thiên Chúa dường như phải rơi vào nanh vuốt của ma quỷ.
- Thú quỷ đến rồi! - Có người hô lớn:
- Sẵn sàng chiến đấu nào!
Allexia tự trấn an tinh thần, giơ cây kiếm lên, nhìn chằm chằm vào cái bóng phía bầu trời và hét lên:
- Vì Hermes!
- Vì thành New Holy!