Chương 661
Đây là... ma lực?
Roland theo bản năng nhớ đến miêu tả của Nightingale về ma lực, nhưng theo như hắn thấy thì lốc xoáy này giống lốc xoáy ngân hà hơn -- ở giữa là tinh hạch sáng nhất, tinh hạch được bao quanh bởi một số xoắn ốc không ngừng chuyển động, mặc dù chỉ có kích thước bằng một gan bàn tay nhưng nếu nhìn kỹ, có thể cảm nhận được nó đang ẩn chứa vô số chi tiết và sức mạnh cuồn cuộn dâng trào.
- Ngươi là người đấu võ?
Người bên kia đột nhiên mở miệng, miệng mở ra rồi hợp lại, khàn khàn giống như cổ họng đang thều thào điều gì đó.
- Ngươi nhận nhầm người rồi.
Sự cảnh giác của Roland đạt đến đỉnh điểm.
- Cũng đúng.
Người đàn ông mặt cháy sém quay người lại, nhưng đầu vẫn bất động,
- Mùi vị của ngươi càng ngọt hơn.
- Nếu như ngươi là nữ, ta có thể có chút hứng thú với chuyện ấy.
Hắn nhìn quanh đánh giá xem trên người đối phương có điểm yếu nào hay không.
- Ngươi là người bị ma lực công kích… không phải, là bị sức mạnh tự nhiên đánh trả đúng không?
- Sức mạnh tự nhiên.
Người đàn ông mặt cháy sém phát ra một tiếng khịt mũi khinh thường từ chiếc mũi gần như bị thiêu hủy của mình,
- Căn bản là bọn họ còn không biết sức mạnh này đến từ đâu, chứ đừng nói đến bản chất của nó
- Nói cứ như ngươi biết nó đến từ đâu vậy.
Gặp ma rồi, đây vẫn là giấc mơ của hắn sao?
- Ta không nói ra được, nhưng ta có thể cảm nhận được -- nó không thuộc về thế giới này, mà là món quà Thần Minh ban tặng.
Người bên kia há to mồm đầy máu nói,
- Cứ tưởng vụ cướp sẽ thu hút một hai người đấu võ, nhưng không ngờ tên đó lại đầu hàng quá nhanh. Cũng may là không uổng công vô ích, dẫn ngươi đến đây cũng là --
Rắc.
Trước khi người đàn ông mặt cháy sém nói xong, Roland đã bắt đầu ra tay. Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, sau khi gặp nạn, bất luận là giọng điệu của đối phương hay cảm giác mà hắn mang lại, đều là phần tử nguy hiểm, đợi đến khi quân địch lảm nhảm xong mới bắt đầu đánh nhau thực sự không phải là một nước đi khôn ngoan, dựa vào kinh nghiệm đánh nhau khi còn nhỏ, ra đòn phủ đầu là quan trọng nhất.
Hắn tung một quyền đấm thẳng vào trán đối phương, tốc độ nhanh như tia chớp -- nghĩ đến hiện giờ thực lực đã tăng lên đáng kể, một quyền này cũng không dùng hết sức lực, ngay cả như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm xương hai gò má mãnh liệt vỡ nát dưới cú đấm vừa rồi.
Người đàn ông mặt cháy sém trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Dòng nhiệt trong người sôi bùng lên, như đang Hân hoan cổ vũ vì cú đấm vừa rồi.
Người đàn ông lăn hai vòng sau khi tiếp đất, và dừng lại khi va vào tường, đang cố gắng đứng dậy, Roland không chút do dự triển khai truy kích.
Đây là thế giới trong mơ.
Đối thủ cũng không phải con người -- ít nhất cũng không thể xem hắn là người thường.
Không một người bình thường nào có thể tiếp tục chiến đấu sau khi hai gò má bị đánh vỡ nát hết, hắn không la đau cũng không cầu xin khoan dung, từ điểm này, hắn đã bị đá ra khỏi phạm vi con người rồi.
Roland cảm thấy ý thức của mình tỉnh táo vô cùng.
Dòng nhiệt xao động tràn ngập khắp cơ thể, nhưng nó không khiến hắn cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau khi đánh phủ đầu xong thì chiêu thứ hai chính là nhổ cỏ tận gốc.
Lần này, hắn không hề nương tay.
Không có bất kỳ kỹ năng nào cũng giống như đánh bao cát, người đàn ông mặt cháy sém hiển nhiên không ngờ tới tình huống này, chỉ có thể giãy dụa chống đỡ. Tuy nhiên, với sức mạnh ngày càng được nâng cao của Roland, phòng ngự rất nhanh sẽ mất tác dụng. Đôi tay vốn dùng để đỡ đòn đã bị gãy thành nhiều khúc, xương ức và xương sườn đều bị vỡ nát, mỗi cú đấm của hắn đều giống như đánh vào đậu hũ vậy, cơ thể rắn chắc ban đầu của đối phương dần dần biến thành một vũng bùn nhão, nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn là sống không nổi rồi.
- Cho ngươi giả bộ, cho ngươi giả bộ này!
Roland vừa mắng vừa đánh mạnh,
- Có thể quay đầu thì giỏi lắm sao? Ngươi tưởng ngươi đang quay phim ma chắc!
Thành thật mà nói, khi mới bước vào con ngõ nhỏ, hắn thực sự bị cách lên sàn của người đàn ông mặt cháy sém này dọa sợ chết khiếp -- Có điều, dám ở trước mặt người tạo ra giấc mơ mà Trang thần lộng quỷ, sao ngươi không lên thiên đàng luôn đi!
- Cái này... không... thể nào...
Giọng nói của tên kia hoàn toàn thay đổi, gần như sắp không thể nghe được hắn đang nói gì nữa,
- Tại sao... ta không thể sử dụng nó...
- Dùng cái gì?
Roland chú ý thấy lốc xoáy trên trán quay ngày càng chậm, vươn tay thử nắm lấy nó, nhưng phát hiện nó đã trở thành thực thể.
- Dùng vòng tròn ma lực này hả?
- Không, đừng chạm vào nó…
Kẻ địch nói không thì tất nhiên là mình phải làm rồi, một tay hắn ôm đầu đối phương, tay kia kéo lốc xoáy xuống, khi luồng nhiệt trong cơ thể lên đến cực điểm, lốc xoáy bị hắn xé sống xuống!
Người đàn ông mặt cháy sém im lặng trong nháy mắt, xụi lơ xuống đất như mất hết sinh khí.
Sau khi rơi vào tay của Roland, lốc xoáy chuyển từ màu đỏ đậm sang màu trong trắng ngoài xanh rực rỡ, trông như này càng giống dải ngân hà hơn.
Chỉ là, nó không ở trong tay được bao lâu, sau khi lần nữa khôi phục lại vòng quay, lốc xoáy bắn ra một luồng sáng chói lóa, bắn thẳng lên bầu trời, dường như để lại một sợi chỉ bạc giữa đất trời, vài giây sau liền biến mất Vô ảnh vô tung.
Mà bây giờ Roland mới để ý thấy dòng nước ấm trong người cũng đã dịu đi, hơn nữa giống như đã thu được sự thỏa mãn cực độ vậy, khiến khắp người xuất hiện một cảm giác thoải mái khó tả.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi tư duy ở đây rồi.
Thế giới này có lẽ thâm sâu hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Quên mất liếc mắt nhìn người đàn ông mặt cháy sém không khác gì người chết đang nằm trên mặt đất, Roland khóe miệng giật giật, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Về tới nhà ngang vẫn luôn nằm cạnh con phố như ban đầu, bầu trời cũng đã tối sầm, ánh đèn trên hành lang thu hút một đàn côn trùng bay đến, phát ra tiếng vo ve khó chịu.
Hắn lấy chìa khóa ra, nhét vào lỗ khóa dưới ánh sáng lờ mờ, chưa kịp xoay chìa khóa thì bên kia cánh cửa đã vang lên tiếng bước chân gấp rút.
Cửa được mở ra, Angela cau mày, trong đôi mắt có chút bất mãn hiện lên một tia lo lắng.
- Ngươi đi đâu vậy?
- Ngươi đi đâu vậy?
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
- Lớp bổ túc tạm thời tăng thêm tiết, bởi vì ngày mai giáo viên sẽ đến kiểm tra, trường học cho nghỉ một ngày.
- Ta đi tìm ngươi.
- Tìm ta?
Cô gái nhỏ nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Ừ, ai biểu ngươi không về nhà đúng giờ,
Roland cười, hắn xoa đầu đối phương rồi bước vào phòng.
Trên bàn đã dọn sẵn ba món ăn và một món canh, nhưng chén đũa vẫn còn sạch sẽ, hiển nhiên là Angela đã đợi hắn quay về.
Cho nên nàng ấy chạy đến cửa ngay khi nghe thấy tiếng mở khóa.
- Ăn cơm thôi,
Roland ngồi xuống bàn,
- Ta sắp chết đói tới nơi rồi.
- Lẽ nào ngươi không lo lắng ta sẽ bị người xấu lừa gạt sao?
Nàng trừng mắt nhìn,
- Ta không còn là trẻ con nữa, lần sau ở nhà đợi ta về là được rồi.
Roland không nhịn được mà khinh bỉ, bây giờ học sinh cấp 2 hiểu chuyện tới vậy rồi sao? còn nhớ khi ở tuổi này, hắn còn điên hơn cả chó, khi có tiền tiêu vặt thì tới khu sảnh trò chơi chơi, nếu không có tiền thì ra sau núi bắt bọ rùa, trời chưa tối sẽ không chịu về, so với con bé này quả là cách biệt giữa trời và đất.
Một cảm giác chột dạ không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
- Đúng rồi, ngày mai ngươi được nghỉ đúng không
- Ừm
Angela trông còn có hơi tức giận, nhưng vẻ mặt của nàng đã dịu đi rất nhiều,
- Có chuyện gì vậy?
- Đi cùng ta đến thư viện dạo một tí,
Roland vừa ăn vừa nói,
Nhân tiện mua cho ngươi vài thứ.
- Mua đồ?
- Ừa, quần áo, váy, giày dép… ngươi cũng nên thay quần áo mới rồi,
Hắn cười cười,
- Nhân tiện mua một chiếc điện thoại di động luôn -- có thể gửi tin nhắn bất cứ lúc nào, về sau sẽ không xảy ra mấy chuyện kiểu này nữa.