Chương 680
Margaret tò mò hỏi:
- Đây là cái gì vậy? Là rượu vang mới ủ à?
Nibelon lắc đầu nói:
- Nếu như chỉ là rượu vang thì nó đâu thể dễ bán như nước hoa được.
- Chưa chắc đâu!
Garmore hào hứng quan sát chiếc bình thủy tinh nói:
- Trước tiên đừng nói về chuyện cái bình này đang đựng cái gì, chỉ cái hình dáng đặc biệt của nó chắc cũng phải đáng vài miếng kim long đó.
Marlan cũng hùa theo nói:
- Nó có phải là một sản phẩm mới của Hiệp Hội Giả Kim Vương Đô không nhỉ? Ta chưa từng nhìn thấy chiếc bình thủy tinh nào lớn như vậy luôn.
- Hình dáng như nào không quan trọng, điều quan trọng nhất đó nằm ở chính cái sản phẩm đó.
Roland dở khóc dở cười, hắn không ngờ rằng đám thương nhân này lại có hứng thú đến cái chai thủy tinh trước. Đối với loại thủy tinh vô sắc này, chỉ cần nắm vững cách điều chế thì hoàn toàn là một sản phẩm vô cùng rẻ mạc. Nhưng không chỉ mình hắn bán phá giá cái đống bình thủy tinh này, bởi vì ở thành Neverwinter hiện nay, toàn bộ thủy tinh sản xuất ra đều cung cấp cho phòng thí nghiệm hóa học, nhà máy nước hoa với nhà máy sản xuất đồ uống cả.
- Nó được gọi là Kei Os Drinks, cũng giống như tên gọi của nó vậy, nó vô cùng hỗn độn không thể đoán trước được. Mỗi một ngụm đều là một vị mới, độc nhất vô nhị.
Hắn hằng giọng làm ra vẻ thần bí, nói:
- Ta cá rằng các người chưa bao giờ được nếm thử mùi vị này đâu, nếu không tin thì cứ thử đi mà xem.
Ba chai nước này đều là do Roland dày công chọn lựa từ trong kho đồ uống của Evelyn. Không những chúng có mùi vị đặc sắc mà hai bình trong đó còn trải qua quá trình gia công đặc biệt, một bình được ướp lạnh để tạo cảm giác sảng khoái dễ chịu, còn một bình thì được cho thêm đá khô vào khiến nó trở thành loại nước ngọt có ga đầu tiên trên thế giới.
Kết quả đúng như hắn dự đoán, chỉ mới nhấp một ngụm thôi mà mặt năm vị thương nhân kia liền hiện ra vẻ phấn khích không thôi.
Etier chậc lưỡi nói:
- Thế quái nào mà vị của nó lại ngon như vậy chứ? Ta chưa từng uống loại rượu vang nào có hương vị như này cả.
- Nhìn cái ly nước táo màu xanh này vẫn còn đang bốc hơi,... Ôi! nó đang thở đó à?
- Là táo ư? Cho dù là cho mật ong vào thì cũng không thể ngọt như vậy được!
Các thương nhân nhao nhao nói ra quan điểm của mình, đồng thời không ngừng nâng cốc uống hết ly này đến ly khác cho đến khi cạn cả ba chai.
Garmore liếm môi nói:
- Ợ…Bệ hạ, cái này.... Kei Os Drink.... thật sự rất tuyệt vời!
- Nếu đem nó đi bán, ngươi nghĩ có thể bán được không?
Crescent Bay không cần nghĩ ngợi mà nói:
- Tất nhiên là được chứ! Xét đến việc khẩu vị của mỗi người đều có khẩu vị khác nhau thì có lẽ độ phổ biến của ba loại đồ uống này sẽ không giống nhau, nhưng chúng tuyệt đối là một loại rượu ngon hiếm có! Ta dám cá rằng, chỉ cần nhấp môi một cái thôi, thì chẳng ai còn quan tâm đến loại rượu vang Dawn cao cấp nữa luôn.
- Ngươi nói thật chứ?
Khóe miệng Roland cong lên, bình thường đám thương nhân mà muốn nhập hàng thường sẽ bới móc những lỗi nhỏ để ép giá, nghe được những lời khen không ngừng của đám thương nhân như vậy quả là hiếm thấy.
- Ta không dám lừa dối Bệ Hạ, cũng không muốn đánh lừa vị giác của bản thân.
Garmore dừng lại một chút rồi nói:
- Chỉ là ta có một chuyện không hiểu rõ.
- Nói xem nào.
- Tại sao Bệ Hạ lại đặt một cái tên kì lạ như vậy cho nó chứ?
Hắn cầm một cái bình rỗng được ướp lạnh lên, mặt bình vẫn còn một lớp sương mỏng nói:
- Ví dụ như cái này... hoàn toàn có thể đặt tên cho nó là Deep Sea Ice Spring. Nếu như vào mùa hè, ta dám bảo đảm rằng nó sẽ xuất hiện trong mọi bữa tiệc luôn.
Marlan bổ sung:
- Như cái loại nước màu xanh có ga kia, ta nghĩ có thể đặt tên cho nó là Fish Roe. Cái cảm giác tê tê bất tận như có hàng ngàn con cá phá vỏ trứng chui ra không ngừng va vào đầu lười.
Margaret cười nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy! Cái tên Kei Os Drink nghe thì có vẻ vô cùng mới mẻ độc đáo nhưng lại không thể làm nổi bật lên những đặc trưng của loại nước này một cách trọn vẹn. Nếu chúng được đặt tên riêng biệt, chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn.
Roland giả vờ tiếc nuối nói:
- Thật đáng tiếc! Như ta đã nói trước đó, mỗi một ngụm đều là một vị mới, độc nhất vô nhị .Thực tế thì ba chai này là những chai cuối cùng rồi.
- Ngài nói như vậy có nghĩa là...Lẽ nào không còn cách nào để sản xuất ra chúng nữa ư?
- Đúng vậy. Ta không thể nói cho các ngươi quá trình sản xuất Kei Os Drink nhưng kết quả cuối cùng sẽ luôn thay đổi, nếu phải nói ra một điểm chung của chúng thì chỉ có thể nói rằng chúng đều rất ngon. Đó là lý do mà ta đặt tên nó là Kei Os Drink. Cho dù có vị như thế nào đi chăng nữa thì nó luôn là khi đã uống một ngụm chắc chắn sẽ muốn uống thêm một ngụm nữa.
Mọi người đều thở dài một hơi, ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi loại đồ uống vừa ngon vừa quý hiếm như này lại không thể làm ra được nữa, điều này chắc chắn sẽ khiến cho Fiordland... không phải là cả Tứ đại vương kinh ngạc.
Garmore nói:
- Bệ hạ, xin ngài hãy ta làm đại lý. Hạm đội của Crescent Bay phân bố rải rác khắp ven biển bốn nước, chỉ có chúng ta mới có thể đem lại cho ngài nhiều lợi nhuận nhất.
Thương hội thành phố Shallow Water ngắt lời nói:
- Tuyến thương mại biển của Crescent Bay không phải chỉ đến Dawn Kingdom thôi sao? Từ lúc nào mà mở đến tận Everwinter rồi?
Etier chêm vào:
- Rõ ràng hiện nay thuyền buôn của đảo Sunset về thành Wolfheart với thành Everwinter là đông nhất, ngươi đang lừa Bệ Hạ à?
Roland cắt ngang cuộc cãi vã của ba người nói:
- Nói đến chuyện này hay là chúng ta thành lập Thương hội liên hợp đi!
- Thương hội...Liên hợp?
- Phải đó, để tránh sự ép giá trong những cuộc cạnh tranh ác ý, những người tham gia ngồi xuống cùng nhau bàn bạc xem khu vực mình phụ trách ở đâu, còn thành Neverwinter chỉ chịu trách nhiệm cung cấp hàng thôi.
Hắn nhấn mạnh khái niệm đại lý khu vực, nói tiếp:
- Các ngươi đều có đường kinh doanh lâu năm, cũng có những thị trấn buôn bán quen thuộc rồi, nếu như có thể tiến hành phân chia khu vực theo ưu thế của từng hội, vừa có thể nhanh chóng bán hàng lại không cần phải cạnh tranh với người cùng ngành. Thu nhập buôn bán cuối cùng sẽ được chia theo tỉ lệ quy định ở khế ước để ai tham gia cũng sẽ có được lợi nhuận.
Mọi thương nhân đều đồng tình với ý kiến này, nói:
- Nghe thì có vẻ là một ý tưởng hay nhưng mà làm thế nào để phân khu vực buôn bán và lợi nhuận chứ? Đem đồ uống từ Everwinter đến Fiordland bán nhưng giá thành ở hai nơi lại khác nhau.
- Đương nhiên cũng phải xét đến phí vận chuyển nữa chứ, ngoài ra còn chi phí nhân công, giá cả hàng hóa cũng như là số lượng sản phẩm...Nói chung là trong tình hình cung ứng có hạn này, thương hội làm đại lý có giá thành cao nhất sẽ có được những ưu đãi nhất định. Đương nhiên những điều khoản chi tiết vẫn cần phải thảo luận thêm cho đến khi tất cả các bên đều hài lòng.
Thoạt nhìn điều này sẽ làm cho tổng doanh thu giảm nhưng trên thực tế việc bài trừ cạnh tranh ác ý rồi cộng thêm sự phát triển mạnh mẽ của các thương hội sẽ khiến cho lợi nhuận tăng lên rất nhiều.
Do thiếu đi những kênh bán hàng mà rất nhiều hàng hóa ở thành Neverwinter không thể xuất ra bên ngoài. Đối với Roland, những thương nhân Fiordland bán lại hàng hóa để kiếm lợi nhuận này là kênh buôn hàng hóa tốt nhất. Sau này để cho đám thương hải làm đại lý cung cấp hàng hóa rồi để chúng đem đi buôn bán khắp các ngõ ngách đại lục chắc chắn là cách tiết kiệm nhất.
Margaret tiên phong đồng ý nói:
- Ta đồng ý tham gia.
Thấy có người đồng ý những người khác cũng đồng ý theo.
Roland cười nói:
- Yên tâm, cùng nhau hợp tác chắc chắn sẽ hơn là đơn độc một mình. Chỉ cần các ngươi cùng nhau chung tay, chắc chắn đôi bên sẽ cùng có lợi.