Chương 695
Đây… đây sao có thể chứ?
Số bảy mươi sáu chỉ cảm thấy trong lòng ầm một tiếng, cả người ngây ra tại chỗ.
Phạm vi cảm nhận ma lực dao động của ma thạch nhiều màu có giới hạn, theo lý luận nếu vượt qua trên một trăm bước rồi thì không cách nào đo đạc được đến hiện tượng màu da cam, nàng vốn không định quan sát cái gì từ khoảng cách này, giơ ngang chiếc nhẫn lên coi cũng chỉ để làm dáng, nhưng mà… tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Hít sâu hai hơi, nàng chớp chớp mắt, lại đưa nhẫn đến trước mắt.
Cột sáng vẫn không biến mất, điều nàng thấy được đều không phải là ảo giác, mà là cảnh tượng rõ ràng thật sự.
Một luồng kích động khó có thể hình dung xông lên trong đầu, khiến cho nàng không cách nào tự kiềm chế được.
Sát biên giới? Tràn đầy phạm vi nhìn?
Bên cạnh? Tràn đầy tầm nhìn?
Không… Pasha, kỳ tích mà ta nhìn thấy vượt qua tất cả, Số bảy mươi sáu nuốt nước miếng, cho dù đặt nhẫn ở vị trí gần mắt nhất cũng không cách nào nhét trọn cả cột sáng vào bên trong ma thạch. Độ rộng của nó đã vượt qua ranh giới tầm nhìn, chỉ có đặt ngang chiếc nhẫn mới có thể nhìn thấy được toàn cảnh bức tường dày dặn này.
Thần Minh cuối cùng cũng mỉm cười với nhân loại.
Natalia đại nhân, ngươi đã đúng rồi.
Ta tìm được người trời chọn.
Khi Roland vừa ngáp vừa đi vào toilet thì nhìn thấy Angela đang ở trước bồn rửa mặt.
- Ưm… kem đánh răng đâu?
- Đây.
Tiểu nha đầu thoáng nhường vị trí, thuận tay đưa cho hắn một tuýp kem đánh răng sắp dùng hết.
- Cám ơn.
Roland lấy một cốc nước trong, nhét bàn chải đánh răng ướt nhẹp vào trong miệng. Nhìn bóng dáng hai người ở trong gương, một cao một thấp đang chen chúc trước bồn rửa mặt chật hẹp, động tác đánh khuỷu tay tương tự nhau, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trong mơ này tràn đầy niềm vui.
Angela nhổ bọt trong miệng ra, lườm sang:
- Ngươi đang cười trộm cái gì vậy hả?
- Cười ngươi lùn á.
Roland dùng giọng mũi trả lời.
Tiếp theo cẳng chân đã bị đá một cước.
- Nhớ cạo sạch râu, bằng không sẽ trông rất già.
Nàng vén mái tóc bạc trắng của mình lên, bắt đầu buộc tóc đuôi ngựa:
- Hôm nay đừng khiến cho ta mất mặt.
- Không phải chỉ là họp phụ huynh thôi sao?
Hắn thở dài, súc rửa sạch sẽ bàn chải đánh răng:
- Ta không phải là người nhà chân chính của ngươi, chỉ là người đại diện mà thôi, đừng coi thành chính thức như vậy chứ.
Thêm với có muốn làm chính thức cũng không làm được ý, quần áo trong tủ để đồ đều là hàng vỉa hè, có thể ăn mặc ra dáng vẻ tinh thần phấn chấn đã không tệ rồi.
- Đúng rồi, ta thấy ngươi buông xõa tóc dài ra càng dễ nhìn hơn đấy.
Roland chép miệng nói:
- Cho dù muốn cột thì cũng nên cột thành hai đuôi ngựa dường như càng thích hợp hơn nha!
- Ai cần ngươi lo chứ!
Sau đó hắn đã bị đẩy ra khỏi toilet.
Xem ra sau khi mùa hè kết thúc, tính khí của tiểu nha đầu này tăng lên nha… Có phải vì do bản thân mình quá mức dung túng nàng rồi không?
Theo nhiều lần ra vào cảnh trong mơ, hiện giờ Roland đã nắm giữ được bí quyết vào trong giấc mộng, nói cách khác, lúc hắn không muốn tiến vào thế giới trong mơ thì giấc mộng kỳ quái sẽ không xuất hiện. Đương nhiên, hắn cũng sẽ không thể mơ giấc mơ nào khác nữa mà ngủ thẳng cẳng một giấc đến hừng đông.
Kể từ đó, hắn có thể dễ dàng khống chế thời gian thế giới trong mơ trôi đi.
Trong hơn hai tháng này, trừ bỏ tiến thêm một bước thăm dò Thánh Thành Hermes ra thì công việc còn dư lại của Roland chính là đi dạo các thư viện, sưu tầm những bộ sách còn lưu lại ấn tượng.
Mặt khác hắn phát hiện, lực lượng kỳ lạ lưu động trong thân thể vẫn có hiệu lực cho dù trong mảnh nhỏ ký ức, chính bởi vì điểm ấy cho nên hành trình thám hiểm cánh đồng tuyết của hắn còn thuận lợi hơn tưởng tượng ban đầu nhiều lắm. Sử dụng dây leo núi và máy khoan đã mua, hắn thậm chí còn xâm nhập được vào cơ quan Bí Khu của đại giáo đường dưới lòng đất thăm dò một phen, mặc dù không tìm ra được phòng cầu nguyện theo lời Isabella, nhưng tài liệu lịch sử bí mật và nghiên cứu ma thạch trong tàng thư quán kia đã thật sự khiến cho hắn mở mang tầm mắt.
Nhưng mà hắn không cách nào lợi dụng mật đạo Bí Khu đi đến Thánh Thành cũ, đường đi được một nửa đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, nơi cuối đường chỉ còn lại bóng tối vô tận và tia chớp màu đỏ, giống như một đầu kia đã bị hư không nuốt mất rồi.
Xem ra khi Angela thua trận vẫn mang theo ý tứ chống cự mãnh liệt nên mới dẫn tới mảnh nhỏ ký ức còn sót lại chỉ lưu lại một khu vực nhỏ hẹp trong Thánh Thành mới này.
Giáp sắt dựa vào buôn bán chuyển từ trong Thánh Thành ra, tiền tiết kiệm trong tay Roland đang nhanh chóng tăng lên. Trong phòng khách cuối cùng đã lắp điều hòa không khí, tủ lạnh cũng đổi sang cái lớn hơn, điều kiện cuộc sống ở khu nhà có cải thiện rõ ràng.
Đương nhiên không phải không có chuyện phiền toái, vì trước đó đã cứu giúp Angela, dáng vẻ chạy như điên trên đường phố đã bị không ít người qua đường chụp lại, không chỉ bị đưa lên trên mạng, còn lên cả kênh tin tức địa phương. Cũng may không có ai chụp được rõ ràng khuôn mặt của hắn, hơn nữa hắn kịp thời coi bộ quần áo kia là rác rưởi xử lý sạch sẽ, mới không bị Angela nhìn ra manh mối.
Về phần võ sĩ không rõ ràng này rốt cuộc là ai, tại sao lại mặc áo ba lỗ quần đùi bình thường xuất đầu lộ diện như thế, thậm chí còn đã từng nổi tiếng trên mạng.
Cách nhìn của Roland đối với việc này là… khụ khụ, không có tiền thật sự có lỗi.
Hiện giờ cuối cùng không cần lo lắng vì sinh hoạt phí, hắn tự nhiên dời mắt lên trên hộ gia đình khác.
Hắn muốn biết trong phòng những người này có che giấu cánh cửa mảnh nhỏ tương tự như vậy hay không.
Trừ bỏ ăn trộm lừa gạt ra, phương pháp đơn giản nhất chính là gõ cửa phòng của bọn họ.
- Ta đã chuẩn bị xong, thúc thúc, chúng ta tới trường đi.
Angela chuẩn bị xong rồi, đeo cặp sách đi đến trước mặt hắn.
Hôm nay là ngày mười hai tháng chín, là ngày khai giảng học kỳ mới, cần phụ huynh đi tham dự cùng.
Trước mắt Roland không khỏi sáng ngời lên.
Nàng đã đổi sang một chiếc áo ngắn tay màu đen cộng thêm chiếc váy ngắn hình trăm con bướm dài không quá đầu gối, phía dưới là tất chân trắng tinh và giày thể thao, thoạt nhìn vô cùng thanh xuân động lòng người.
Mà tóc bạc mềm mại được buộc thành hai đuôi ngựa buông trên hai đầu vai, hai đầu dây cột tóc màu vàng rủ xuống, phối hợp với ngũ quan không thể bới móc, da thịt nhẵn nhụi sáng sủa và đôi mắt màu đỏ nhạt giống như tinh linh đi từ trong tranh ra vậy.
Roland không khỏi đưa tay sờ đầu nàng:
- Như vậy mới đúng chứ.
- Ta chỉ vừa định cột mái tóc như vậy, chứ không phải ngươi nói mới cột nha.
- Ừm, ta biết.
- Thật chứ!
- Ta không nói dối.
- Vì sao ta cứ có cảm giác ngươi đang lừa gạt ta nhỉ?
- Đó là do ngươi suy nghĩ nhiều.
Hắn nhịn ý cười trong đáy lòng xuống, giả bộ nghiêm trang nói:
- Đi nhanh đi, lại chậm trễ sẽ không bắt kịp tuyến xe sáng đâu.
…
Nội dung họp phụ huynh chẳng qua chỉ ngồi phía sau phòng học, nghe mục tiêu và cam đoan trong học kỳ mới của bọn nhỏ. Học sinh ở tuổi này còn chưa biết nói dối, thực hiện mục tiêu đã hứa hẹn trước mặt gia trưởng sẽ càng thêm nỗ lực hơn chút.
Roland vốn cho rằng buổi sáng này sẽ trôi qua bình yên, không nghĩ tới cảnh trong mơ thế mà lại cũng sẽ ngoài dự đoán của mọi người.
- Tại sao lại là ngươi?
Bên tai vang lên giọng nữ thanh thúy.
Hắn quay đầu lại, phát hiện đang ngồi bên cạnh lại là Garcia.