Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra

Chương 697

Chương 697


Ăn cơm chiều xong, Angela trở về phòng ôn luyện bài tập, Roland theo hẹn trước đi tới trước cửa 0827.
Gõ cửa vài lần, cửa phòng két một tiếng mở ra.
Garcia vẫn vẻ mặt lạnh như băng kia:
- Vào đi.
Đi vào trong nhà, Roland phát hiện trang hoàng trong nhà nàng còn tốt hơn nhà mình nhiều, nền nhà đổi thành sàn gỗ thật, ngoài cửa để tủ giày riêng, trên trần hành lang còn có đèn treo thủy tinh, kể cả nước sơn trắng trên mặt tường đều được sơn lại một lần. Nhìn độ bóng là biết không phải là nước sơn màu trắng xanh nguyên bản của nhà chung cư hình ống ban đầu.
- Không có dép lê cho khách, ngươi đi tạm của ta.
Nàng chỉ một đôi dép lê lông nhung hình tai thỏ ở tầng dưới cùng tủ giày:
- Ta thích đi cỡ lớn, chắc ngươi sẽ không bị chật đâu.
Roland thử nhét chân vào trong dép, nhỏ thì không nhỏ, nhưng đây là dép mùa đông mà, đi vào đã thấy cả người nóng lên, thêm với trên đôi dép kia còn có hai cái tai thỏ bằng lông tơ… Hắn thật sự không tượng tượng ra nổi khi Garcia đi đôi dép lê này sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Vốn không hề hợp với dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng xa cách của nàng mà!
Hắn đi tới bên sofa ngồi xuống:
- Đúng rồi, nhà ngươi có nước uống không? Hình như đồ ăn tối bỏ hơi nhiều muối.
Garcia nhíu mày liếc hắn:
- Chỉ có nước đá.
- Vậy thì nước đá.
Thừa dịp nàng xoay người đi phòng bếp, Roland liếc nhìn trong phòng – kiểu dáng trong tất cả nhà chung cư hình ống cơ bản đều giống nhau như đúc, chẳng qua chính là hai hộ trái phải đối xứng mà thôi. 0827 là hàng xóm sát vách, như vậy lối đi đối diện cửa chính này nhất định thông đến phòng để đồ.
Quả hiên, hắn đã nhìn thấy được một phòng xép kích cỡ tương tự, nhưng mà Garcia hiển nhiên đã chỉnh sửa nó rồi, còn đổi một cửa chớp kéo đẩy. Tin tức tốt là bình thường cửa chớp kéo đẩy này sẽ không khóa lại, tin tức xấu là có phải khi nàng chỉnh sửa đã bỏ cửa sắt đi, đã xây lại tường ngoài rồi hay không?
Khi Garcia bưng nước trở ra phòng khách, Roland đã giả bộ như thản nhiên không có việc gì, dựa vào trên ghế sofa theo dõi chương trình trên ti vi.
- Cám ơn.
Hắn bưng cốc nước lên:
- Ngươi chỉ ở đây một mình sao? Buổi sáng khi họp phụ huynh, bọn họ đều nói ngươi là người nhà Clover…
- Ta không phải.
Garcia lạnh giọng ngắt lời
- Clover và ta không có bất cứ quan hệ nào, thậm chí còn có thể nói là kẻ địch.
- Kẻ địch?
Roland giật mình:
- Vậy biểu đệ của ngươi…
- Bọn họ nhìn trúng điểm này, muốn để biểu đệ khuyên ta quay về.
Ánh mắt nàng hơi buồn bực:
- Nếu ta đi rồi, tập đoàn có thể mạnh tay phá bỏ tòa nhà.
- Cho nên kế hoạch mở rộng trung tâm thương mại bên cạnh kia là hạng mục của tập đoàn Clover?
- Bằng không ai dám ngang nhiên tháo gỡ kiến trúc di vật văn hóa này chứ?
Garcia nghi ngờ nói:
- Ngươi rõ ràng đang ở chung cư hình ống, vì sao không biết cả điều này vậy?
Chết dở rồi… Đối phương không phải là Angela mà là một người trưởng thành tâm trí thành thục, nếu lại còn kế thừa tính cách của tam vương nữ thì càng khó hù dọa được.
- Khụ khụ… ta hiếm khi quan tâm đến chuyện đầu làng cuối phố, hơn nữa thời gian trước đã bị mất việc, gần như đã nửa năm rồi không ra khỏi nhà.
Roland vội vàng thay đổi chủ đề:
- Ngươi nói võ sĩ trừ bỏ tham gia trận đấu ra còn có công việc khác hả?
- Đúng vậy, thi đấu tương đương với tỷ thí và luyện tập, tuyên truyền võ thuật với người xem và tiền thưởng thắng được không phải là nội dung quan trọng nhất, chống lại xâm thực bên ngoài mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta.
- Xâm thực gì?
Hắn kinh ngạc nói.
- Ngươi biết kẻ đọa ma chứ, chúng nó chính là một loại trong đó, cũng là một loại thường thấy nhất – không phải vì người thức tỉnh lực lượng tự nhiên mất khống chế lực lượng mà là xâm thực đến từ bên ngoài, khiến chúng nó biến thành một loại sinh vật khác.
Garcia trầm giọng nói:
- Vũ lực phổ thông gây tổn thương cho kẻ đọa ma cực kỳ bé nhỏ, cho nên cần chúng ta đứng ra chống lại chúng.
Roland không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một dự cảm bất an… thế giới trong mơ bị xâm thực sao?
- Bên ngoài rốt cuộc là chỉ cái gì?
- Ta không thể nói cho ngươi biết nhiều về chuyện này, trừ phi ngươi gia nhập Hiệp hội Võ Đạo gia, còn lấy được giấy phép liệp sát.
- Vì sao?
- Bởi vì không phải tất cả người đã thức tỉnh lực lượng tự nhiên đứng về phía võ sĩ.
Garcia gằn giọng nói:
- Có không ít người còn hy vọng lực lượng bên ngoài tiến vào thế giới của chúng ta, bọn họ ôm lấy suy nghĩ thù địch với toàn bộ nhân loại, cho nên giấy phép săn giết không chỉ cho phép chống lại kẻ đọa ma, còn cho phép võ sĩ giết chết những người thức tỉnh có ý đồ nhiễu loạn xã hội yên ổn này.
Cho nên mới gọi là giấy phép săn giết hả, Roland nhất thời cảm thấy dựng cả tóc gáy. Nói cách khác, nếu như mình được xác nhận rằng đã thức tỉnh lực lượng tự nhiên rồi, nhưng lại không đồng ý gia nhập vào hiệp hội, chẳng phải sẽ bị bọn họ coi là kẻ địch tự nhiên sao?
Giống như nhìn thấu lo lắng của hắn, Garcia lắc đầu:
- Đúng là có một số người không tình nguyện gia nhập vào Hiệp hội Võ Đạo gia, cũng không chấp nhận phục vụ cho những kẻ hung hãn tàn bạo, người như vậy được xưng là phái trung gian. Hiệp hội sẽ không làm gì họ cả, nhưng những kẻ đọa ma lại không giống… Bởi vì phần lớn phái trung gian đều thích làm việc một mình, cho nên hội nghị thường xuyên bị kẻ địch chủ động tập kích. Cho nên nếu ngươi không định gia nhập hiệp hội, thì tốt nhất vĩnh viễn đừng để lộ ra lực lượng của mình.
Nhìn “Tam vương nữ” đang nói một tràng, Roland không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhìn nàng luôn có vẻ lạnh lùng, nhưng trên thực tế không phải khó nói chuyện như vậy. Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp mặt nàng, hắn thậm chí còn cho rằng đối phương là đại tiểu thư kiêu ngạo bình thường không thích nhìn người khác đâu cơ.
Sau khi hắn khéo léo nói ra nghi ngờ của mình lại đổi lấy bị đối phương vô tình xem thường:
- Ngươi vừa nhìn thấy ta phản ứng đầu tiên chính là đi sờ vũ khí sau lưng, chẳng lẽ ta còn phải cho ngươi ánh mắt dễ nhìn sao? May mà ngươi không rút vũ khí ra, bằng không khẳng định phải đi bệnh viện bó bột rồi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Garcia vang lên. Nàng nhìn lướt qua màn hình, không khỏi cau mày lại:
- Ta nhận cuộc điện thoại.
Nói xong nàng cầm điện thoại di động vào trong phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Hiển nhiên nàng không hy vọng Roland nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở!
Roland lập tức đứng dậy, cởi đôi dép lê tai thỏ ra, để chân trần bước nhanh đi đến cuối hành lang.
Xuyên qua khe hở cửa chớp, hắn đã nhìn thấy được đồ để ở trong phòng xép này – Garcia lại biến nó thành phòng giữ quần áo! Bên trong ngoài việc treo đủ loại quần áo còn không thiếu đồ nội y phái nữ.
Nhưng mà không có gì có thể ngăn cản hắn tìm kiếm chân tướng thế giới.
Roland không chút do dự đẩy cánh cửa chớp ra, đi vào trong mùi quần áo thơm ngát.
Sau khi vượt qua từng tầng quần áo, một cánh cửa lớn màu xanh đen xuất hiện ở trước mắt hắn! Hơn nữa hắn còn chú ý đến, trên cửa rõ ràng không có khóa móc, chỗ tay cầm phủ một tầng tro bụi đã tạo thành đối lập rõ ràng với vách tường sạch sẽ bốn phía.
Chẳng lẽ Garcia không hề ra vào cánh cửa ký ức này sao?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, Roland thở sâu, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra một khe hở nhỏ.
Vị nước biển mặn chát trào vào trong xoang mũi của hắn, từ xa truyền đến tiếng sóng nước nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát, biển lớn màu xanh lam giống như một bức màn sân khấu rộng rãi vô bờ dần dần mở ra trước mắt hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất