Chương 76
- Hỡi các chị em, đó chính là Núi Thánh! Chúng ta tìm được rồi!
Hakala hét lên như trút bỏ niềm vui tràn ngập. Không ít nữ phù thuỷ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bị cảnh tượng kỳ diệu gây sững sờ, một số người đã phản ứng không kịp vội ôm lấy bạn đồng hành gào khóc.
Red Eyes nhíu lại lông mày:
- Vậy đó thật sự là Núi Thánh sao?
- Thế nào, có cái gì không đúng sao? - Leaf tiến lên trước nhỏ giọng thì thào.
Trong lòng nàng cũng có nghi vấn tương tự, cái thành phố trên trời kia chẳng hề vàng óng tráng lệ như sách cổ miêu tả. Những ngọn tháp tuy rằng đồ sộ nhưng toàn bộ đều là máu xám đen, ngay cả ban ngày cũng u ám. Chưa kể đến sương mù đỏ lan khắp thành phố như máu tươi vậy.
- Có thứ gì... nhúc nhích trong những cái lỗ đó. – Giọng của Red Eyes như cứng lại.
- Tôi thấy không rõ lắm, nhưng mấy thứ kia, hoàn toàn chẳng giống như các vị thần...
Leaf cảm thấy toàn thân nổi da gà, người nhìn xa nhất Hiệp hội chính là Red Eyes, cách nàng nói khiến cho Leaf hơi có chút bất an. Đáng tiếc Lightning đã theo Nightingale rời khỏi, bằng không thì có thể sai con bé bay lại gần một chút.
- Các chị em! Núi Thánh đang ở trước mắt. - Người dẫn đường giơ hai tay lên lá lớn:
- Chỉ cần cố thêm chút nữa, chúng ta lập tức tìm được vĩnh hằng!
Nói xong ả ra sức giục Stone Girl cõng mình tiến tới. Leaf muốn tiến lên khuyên can, nhưng lại thu hồi bước chân. Nàng nhớ lại kết cục Wendy nửa tháng trước, ở vào thời điểm này, sợ rằng bất luận lời khuyên nào đều không có ý nghĩa gì, không tự mình đi xem một phen, bởi người dẫn đường chắc là sẽ không dừng tay.
Đoàn người bắt đầu gia tăng tốc độ tiến tới. Sau khi rời khỏi chân núi, tuyết đọng giảm bớt, nhưng nhiệt độ xung quanh cũng không tăng trở lại. Đây là trong truyền thuyết cấm địa, cũng là loài người không cách nào đặt chân khu vực, giờ họ đang in dấu chân của mình trên vùng đất không có người ở này, Leaf nghĩ:
- Nếu có Lightning ở đây, hẳn con bé sẽ rất hạnh phúc ấy nhỉ?
Quay đầu lại nhìn lại, dãy núi cao chót vót sau lưng trùng trùng điệp điệp tựa như một rào cản không thể vượt qua. Điều này khiến cho Leaf không khỏi phỏng đoán, có phải chăng vì dãy núi Impasse, khiến cho thú quỷ không cách nào đánh trực tiếp vào trong lục địa nên mới cần đi đường vòng đến vùng cực bắc?
- Bất kể như thế nào, giả sử nếu như có thể tìm được Núi Thánh thì mình cũng không cần phải phiêu bạt lang thang nữa, thế cũng đủ hài lòng rồi… - Leaf thầm nghĩ rồi khẽ thở dài.
Thật sự, khi Nightingale kể về những chuyện xảy ra trong thị trấn Bentham, nàng đã động lòng. Khi Wendy hỏi có ai cùng ra đi với Nightingale hay không, nàng thậm chí không kìm lòng nổi muốn đi về phía trước. Thế nhưng, đến cuối cùng, nàng không thể vượt qua cái xiềng xích ràng buộc và bóng ma ám ảnh trong tâm hồn.
Leaf lắc đầu, để cho mình quên đi những chuyện không hay và đuổi theo bước tiến của đội ngũ để tiến đến vùng hoang dã trong sắc vàng và trắng.
Nhưng chuyện kỳ quái đã xảy ra rất nhanh, mặc kệ họ tiến nhanh đến cỡ nào thì thành phố kia vẫn giữ đúng khoảng cách với bọn họ như thể nó biết lui về phía sau vậy. Sau hai giờ, cái “Núi Thánh” kia vẫn lơi lửng trên mây, không phóng to cũng chẳng thu nhỏ, giống như nó căn bản… không di chuyển chút nào vậy..
- Thưa người dẫn đường, hãy nghỉ ngơi một chút đi, các chị em đều mệt mỏi cả rồi. - Stone Girl nói ra. Trong thời gian này đã thay đổi mấy đợt người cõng người dẫn đường Hakala, nàng là người kiên trì được lâu nhất.
- Không, tại sao có thể dừng lại bây giờ được! - Hakala không chút nghĩ ngợi từ chối lời đề nghị của nàng:
- Đây là sự thử thách của thần linh đối với chúng ta, các chị em, không có ý chí kiên định, là vĩnh viễn không cách nào đến Núi Thánh! Không thể dừng, nhất định phải đi tiếp, chắc chắn cổng Núi Thánh sẽ xuất hiện trước mắt chúng ta!
Khi khuyên bảo vô hiệu, đoàn người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến tới.
Nhưng tình hình vẫn không thay đổi. Trong lúc vội vã, các phù thủy đã gặp phải hai đợt thú quỷ. Đợt thứ hai có hai con thú lai tạp. Cỏ dại mà Leaf tung ra không thể giữ chúng quá lâu, một chị em sơ xuất đã bị móng vuốt quẹt qua cổ, máy văng đầy đất.
Thật vất vả giải quyết những quái vật này xong xuôi, mọi người phát hiện sắc trời đang từ từ trở tối, hiển nhiên đã đến lúc hoàng hôn. Mà cái thành phố kia vẫn ở trước mặt họ, chẳng qua là đường nét trở nên mờ nhạt hơn như thể nó đang biến mất.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, họ phải tìm được một nơi thích hợp để cắm trại, nhưng nơi này hoàn toàn khác hẳn dãy núi Impasse hoàn toàn bất đồng, dù có cố phóng tầm mắt đều bằng phẳng, cộng thêm đám thú quỷ có thể lui đến bất cứ lúc nào, họ căn bản không có cách nào qua đêm ở cái chỗ này.
- Kính thưa người dẫn đường, chúng ta hãy rút lui trở lại chân núi đi! Để Red Eyes dẫn đường, Red Light chiếu sáng con đường, không chừng chúng ta có thể quay trở lại trước nửa đêm.
- Không được! - Hakala hét lên:
- Chúng ta tốn cả một buổi chiều mới đi đến nơi đây, trên đường gần như không dừng lại chỗ nào. Bây giờ mọi người thể lực đều tiêu hao hơn phân nửa, không có khả năng sẽ bảo trì tốc độ ban đầu. Các chị em, chỉ cần kiên trì nhiều hơn nữa, một khi tìm được Núi Thánh chúng ta mới có thể thực sự yên nghỉ.
- Vậy Sherry thì sao? - Có người chỉ vào nữ phù thủy đã mất dần sức sống đang nằm trên mặt đất mà hỏi.
- Chúng ta không có thời gian mai táng cô ấy đâu. - Người dẫn đường lắc đầu:
- Để cô ấy ở đây, mặt đất sẽ giữ cô ấy lại.
Leaf buồn bã nhắm mắt lại, lại một người chị em ra đi, nếu như mình có năng lực mạnh hơn một chút thì em ấy cũng không chết ở cái nơi hoang vắng này, ngay cả bia mộ cũng không có để lại.
Khi mọi người ở đây phân vân không biết nên tiến hay lùi, Stone Girl bỗng nhiên la thất thanh:
- Hãy nhìn lên trời kia, không thấy thành phố kia đâu nữa!
Leaf mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đã biến thành màu xám đen, ẩn nấp trong tầng mây đêm đến khi hoàn toàn bị che khuất. Thành phố biến mất không một dấu vết, như thể nó chưa từng tồn tại vậy.
Tất cả mọi người đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trong lúc nhất thời bốn phía yên tĩnh đáng sợ.
Thành phố không cách nào đến gần, ảo giác lơ lửng trên không trung, lúc mặt trời lặng sẽ biến mất… Trong đầu Leaf đột nhiên nhớ đến những câu chuyện Lightning kể về những chuyến phiêu lưu thám hiểm, những cảnh tượng ly kỳ trên mặt biển. Nàng sợ run cả người, thì thầm:
- Chúng ta bị lừa rồi…
Ngay sau đó, Leaf hét lớn:
- Chúng ta bị lừa rồi, đó căn bản không phải Núi Thánh! Chúng ta thấy là ảo ảnh!
- Ảo ảnh? - Hakala chợt quay đầu lại, thần sắc của ả trở nên dữ tợn khủng khiếp:
- Vậy đó là cái gì?
- Trong những câu chuyện Lightning từng kể, loại hiện tượng này sẽ hay đụng đến trên những chuyến phiêu lưu xa xôi, nhưng lại cực hiếm thấy trên vùng đất bằng phẳng. Thứ chúng ta thấy là ảo ảnh, thành phố thật sự có thể cách chúng ta rất xa, thậm chí nó căn bản không phải ở phía trước nữa!
- Vậy ít nhất có nghĩa nó thật sự tồn tại? Hơn nữa không có biến mất?
- Đây... - Leaf cứng họng:
- Em không chắc.
Đúng lúc này, Red Eyes bỗng nhiên đưa ra lời cảnh cáo:
- Cẩn thận! Có thứ gì đang đến! - Nàng chăm chú nhìn đoàn người bên trái, sắc mặt có vẻ hết sức khó coi.
- Lại là thú quỷ sao? – Windseeker chuẩn bị tư thế sẵn sàng nghênh chiến:
- Có bao nhiêu con?
- Không... - Red Eyes lui về phía sau hai bước:
- Mình không biết đó là cái gì...
Đang khi nói chuyện, một bóng đen từ xa đến gần, với tốc độ nhanh như sấm sét, bắn thẳng về phía Red Eyes. Mặc dù nàng thấy được vệt sáng trong đêm, nhưng không cách nào né tránh vì nó nhanh hơn cả tên nỏ.
Cơ hồ là trong nháy mắt, cái bóng đen này đâm xuyên qua lồng ngực Red Eyes lồng ngực, đánh văng nàng ra ngoài ghim cứng vào cái thân cây khô héo phía sau.
Đó là một ngọn giáo.