Chương 95
Khốn nạn, khốn nạn! Thứ hoàng tử chó má gì, chẳng qua chỉ là một tên đáng thương bị vứt đến nơi hang cùng ngõ hẻm mà thôi! Kaires hung dữ nghĩ thầm, nhưng xét đến hai tên thân vệ tay vịn chuôi kiếm đi theo sau lưng, hắn đành phải ráng nuốt cơn tức này vào bụng.
Đi ra khỏi cửa lớn lâu đài, hai tên thân vệ xoay người đi, Nam tước mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn móc ra khăn tay ướt nhẹp xoa xoa lên trán, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt rồi tưởng tượng đến cảnh nước bọt dính vào mặt hoàng tử. Còn chu đủ hết nhận, hắn lại đạp thêm hai phát vào bãi nước bọt, nội tâm mới cảm thấy hơi thư thái.
Cản được tà thú thì đã sao, ngươi cho rằng ngươi có thể đứng vững được ở miền Tây sao? Cứ tiếp tục đắc ý đi, xem ngươi còn đắc ý được bao lâu! Kaires nghĩ thầm, nếu không phải do nhận được tình báo đáng tin thì hắn cũng sẽ không sớm chạy đến trấn Bentham. Bình thường thì quý tộc quay lại trấn muộn hơn bình dân rất nhiều. Dù sao thì những việc cực nhọc như đào quáng hay đi săn đâu cần đến bọn họ, chỉ cần lâu lâu đi quặng mỏ giám sát một chút rồi chờ đợi đến thời gian giao hàng khoáng thạch là được. Thời gian rảnh rỗi còn có thể đi nhìn một chút mấy hộ săn bắn xem có da lông chất lượng tốt để thu mua hay không.
Nhưng năm nay tình huống đã thay đổi, Kairen nghe được từ chỗ ngài Reynolds tổng quản tài vụ rằng công tước Ryan chuẩn bị đuổi tứ hoàng tử ra khỏi miền Tây – đây cũng không phải là hành vi phản bội vương quốc Greyfort mà là theo mệnh lệnh của tân vương Timothy Wimbledon: “Roland Wimbledon đã không còn là lãnh chúa của trấn Bentham, hắn phải quay về vương đô báo cáo công tác rồi sẽ được sắc phong lãnh địa mới.”
Ngài Reynolds là ai cơ chứ, là người tâm phúc của công tước, chỉ dùng thời gian ngắn ngủi năm năm đã từ chức vụ quan thị chính bò lên đến vị trí tổng quản tài vụ. Nếu không nhờ quan hệ bà con xa, mỗi năm đều hiến cho hắn hai kiện da lông tốt nhất thì làm sao mà mình có thể biết được ý định của người quản lý miền Tây cơ chứ.
“Quay về vương đô báo cáo công tác rồi sẽ được sắc phong lãnh địa mới” là nói cho dễ nghe mà thôi, đến Kaires còn biết đại hoàng tử bị đưa thẳng lên đoạn đầu đài không cho nói đến một lời. Tứ hoàng tử chuyến này quay về còn chẳng phải nghe lời tân vương sai phái?
Không hề nghi ngờ, miền Tây này là miền Tây của công tước đại nhân, nếu chỉ là mệnh lệnh của Timothy bệ hạ thì còn có chỗ để thương lượng. Nhưng khi mà ngay cả công tước đại nhân cũng đã quyết định tự mình kết thúc, vậy thì Roland Wimbledon không khác gì con chó nhà có tang cả.
Đây cũng là nguyên do Kairen vội vã chạy đến trấn Bentham, một là tính mua sớm chút da lông, hai là tính đem nhà bán đi. Điểm thứ nhất hắn tính rất chuẩn, năm ngoái bình dân nơi này đếu chạy trốn hết tới cứ điểm Epic tị nạn, tất nhiên là không có hàng tồn. Nhưng mà năm nay bọn họ ở lại nơi đây, thể nào cũng phải có được vài món hàng đáng mua chứ? Chưa nói đển kiếm được chút lợi nhuận, còn có thể tiện tay hiếu kính cho ngài Reynolds một phần.
Điểm thứ hai là Kaires đã nhờ ngài Reynolds sắp xếp cho mình một chức vụ ở tòa thị chính, mặc dù không có quyền lực gì nhưng ít ra vẫn tốt hơn ở lại nơi nghèo khó này. Nhà không ở nữa, tất nhiên là phải bán càng sớm càng tốt. Ai mà biết khi nào công tước sẽ ra tay chứ, lỡ như bọn dân đen ngu si này ngoan cố chống lại làm cháy mất nhà mình thì thua lỗ lớn rồi.
Chỉ là hắn vạn lần không nghĩ tới, nhà ở không bị bọn dân đen thiêu hủy mà chính là tứ hoàng tứ tự tay hủy đi. Nghĩ đến đây Nam tước tức giận đến ngứa răng, căn nhà tốt như vậy! Mặc dù một trăm năm mươi kim long thì có hơi nói quá một chút, nhưng chắc chắn là giá trị không ít hơn ba mươi kim long.
Để mau lấy được tiền, chính mình đã chịu lùi bước, hai mươi kim long cũng ráng đồng ý, vậy mà điện hạ lại đối xử với mình như thế! Một đồng tiền cũng không chịu đưa, còn dùng tội bỏ trốn uy hiếp chính mình, bộ hắn không biết năm nào Tà nguyệt tất cả quý tộc cũng đều rút lui khỏi đây sao?
Mà lại… Kaires đi chậm lại, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Hồi xưa từng nghe nói tứ hoàng tử tính cách hung dữ, làm việc không đầu không đuôi, khi mới đến trấn Bentham còn ác ý đùa giỡn phu nhân Nam tước Simon, bị đàm tiếu sau lưng bao lâu nay, nhưng giờ gặp mặt rồi lại có cảm giác hoàn toàn khác. Hoàng tử cũng không có thẹn quá hóa giận hay là chối bỏ không nhận, biểu hiện ra ngoài thần thái và tính cách hung dữ, không đầu không đuôi gì đó cả. Đối phương luôn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với mình, vì sao khi đó mình lại bị dọa sợ như vậy, ngoan ngoãn buông tha quyền sở hữu căn nhà? Giả sử mình cương quyết không chịu thua chẳng lẽ hắn còn dám thật đem mình đi giết?
Phải rồi… Kairen rùng mình một cái, mồ hôi trên trán lại chảy ra, Giờ nhớ lại, khi đó đối mặt với hoàng tử hắn có loại cảm giác như thể đang nói chuyện với công tước đại nhân.
Nam tước lắc đầu thật mạnh, tìm cách ném đi đoạn trí nhớ khó chịu này. Dù sao tứ hoàng tử cũng đắc ý không được vài ngày nữa, đợi ngài Ryan thu phục lại trấn Bentham về dưới quyền cai trị, áp giải Roland Wimbledon quay về vương đô, mình nhất định phải cười nhạo hắn một trận cho biết mùi. Thậm chí hai mươi kim long này có khi cũng có thể xin ngài công tước đền bù công bằng lại cho mình.
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy thoải mái hơn, nay da lông cũng đã thu mua được kha khá, nhà cũng không cần bán nữa, quay về cứ điểm là tốt nhất. Còn cái gì mà “chuyển lời đến những tên quý tộc sẽ có hiểu lầm”, đúng là cố tình làm ra vẻ, chờ mình trở lại cứ điểm Epic nhất định phải nhái lại cho mọi người nghe một chút, để cho mọi người biết cái gọi là hoàng tử thích phô trương thanh thế.
Rời đi khu vực lâu đài, đi xuống sườn núi Kaires đi thoáng qua một cô gái đội mũ che mặt.
Đây vốn cũng không phải chuyện gì lạ, cư dân trong thị trấn nữ giới đều ăn mặc kiểu này. Muốn nhìn đến tiểu thư xinh đẹp hay phu nhân quyến rũ thì phải đến vương đô. Nhưng khi một trận gió thổi bay một góc mũ che mặt của cô gái kia, Kaires cảm thấy giật cả mình, không khí chung quanh như đông cứng lại.
Trời ơi, sao lại có một cô gái như thế, đầu tóc dài màu xanh biếc, chỉ một thoáng lộ ra khuôn mặt đã có thể gọi là tuyệt sắc, dù là những công chúa mỹ nữ nổi danh ở vương đô Greyfort đứng trước mặt nàng cũng phải phai mờ thua kém, tại sao mỹ nữ như vậy lại có thể xuất hiện tại trấn Bentham?
Hắn quay đầu lại, muốn đuổi theo xem cho kỹ, nhưng lại phát hiện cô gái đang đi về phía lâu đài.
Đây là nữ nhân của hoàng tử điện hạ? Nam tước do dự một hồi, quyết định buông tha. Hắn thật sự không muốn có liên quan đến tứ hoàng tử nữa. Loại ác nhân này cứ giao cho ngài công tước xử lý đi, mình lo về cứ điểm sớm một chút cho nó ổn.
Ra bến tàu leo lên chiếc tàu một buồm của mình, người chèo thuyền kéo buồm, tàu nhỏ rất nhanh rời bến, đi về hướng cứ điểm Epic.
Trên đường trở về, khi ngồi phơi nắng ở mũi thuyền Kaires còn thấy được một cảnh tượng kỳ lạ.
Cách trấn Bentham chừng năm dặm đường, một đống người xuất hiện trong tầm mắt của hắn – bọn họ mặc giáp màu nâu đậm giống nhau, sau lưng đeo cây gỗ dài, xếp thành một hàng dài, từ từ đi qua đống tuyết. Tuy rằng cách một cánh rừng không nhìn được toàn cảnh nhưng ít ra phải có hơn một trăm người.
Đây là… đám nông phu tứ hoàng tử dùng để chống lại tà thú?
Trong lúc đầu tháng tuyết còn chưa tan, đường bộ trên núi ít người đi lại, đi bộ trong tuyết là khó khăn đến mức nào, kaires dù không thử cũng có thể tưởng tượng ra được. Vậy mà đám người nàm tất cả đều cúi đầy chạy, như không quan tâm đến tuyết đóng dày cả xích dưới chân.
Hắn định cười nhạo một chút, nhưng phát hiện mình không cười ra tiếng. Đột nhiên một câu hỏi vang lên từ trong nội tâm hắn, liệu kỵ sĩ thủ hạ của công tước Ryan có thể làm được như vậy không?