Chương 100: Thái độ biến hóa
---
Tuyết Diên vốn đã ly khai, song khi nàng dạo bước ở trong Hoàng Gia Học Viện, phát hiện rất nhiều người đi về phía Triển Lãm điện, nghe nói có người của Đế Tinh Học Viện dám can đảm đến nháo sự, nói Thần Văn họa quyển kia là của hắn.
Ngôn luận như vậy để Tuyết Diên hoảng sợ không ngớt, lập tức chạy tới Triển Lãm điện, sau đó nàng thấy lão sư giảng bài cùng Tần Vấn Thiên đối thoại, cùng với người của Thiên Vận Phường đến.
Lúc này nàng ở trong đám người, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Không chỉ nàng, người của Hoàng Gia Học Viện trong Triển Lãm điện, giờ khắc này đều lộ ra thần sắc quái dị, nhìn người phụ trách của Thiên Vận Phường kia, bất quá người nọ cũng chỉ cười khổ, hắn không nghĩ tới chuyện sẽ trùng hợp như vậy, tạo thành cục diện như thế này.
- Ngươi không phải đang nói đùa chứ?
Trưởng lão của Hoàng Gia Học Viện trầm mặt, nhìn người kia nói:
- Thần Văn họa quyển này, chính là vật của Tuyết Diên, học viên của Hoàng Gia Học Viện, ta chính là từ trong tay nàng mượn tới.
- Thiên Vận Phường ta sao dám đùa giỡn, vật này là ta phụ trách vận chuyển, từ trong tay Tần Vấn Thiên tiếp nhận, vốn tính toán đưa cho Mục Nhu tiểu thư, bất quá bởi vì lúc đó Mục Nhu tiểu thư không có nhà, người vận chuyển hỏi Tuyết Diên cô nương có thể trợ giúp thu dùm hay không, Tuyết Diên đồng ý, chúng ta mới yên tâm để cho nàng thu dùm.
Người nọ cười khổ nói, khiến thần sắc mọi người cứng đờ, nói như vậy, Tần Vấn Thiên nói là thật?
Vật này, là lễ vật hắn đưa cho Mục Nhu?
Trong con ngươi của Mục Nhu hiện ra dị thải, nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên ở bên cạnh, người này, dĩ nhiên đưa lễ vật quý trọng như vậy cho nàng, bất quá trong lòng nàng rất cao hứng, dù sao năm nay sinh nhật của nàng, qua quá cô đơn.
- Tuyết Diên ở đâu?
Ánh mắt Trưởng lão kia quét về phía mọi người, chỉ thấy Tuyết Diên cúi đầu đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt nói:
- Lão sư, đây chính là vật ta thu dùm, vốn chuẩn bị hôm nay trả lại cho Mục Nhu.
Thấy Tuyết Diên ngay mặt thừa nhận, một tia hoài nghi sau cùng của mọi người hoàn toàn tan hết.
Thần Văn họa quyển này, dĩ nhiên là của Tần Vấn Thiên.
Cả Triển Lãm điện, lại lâm vào trong yên tĩnh ngắn ngủi.
Mục Nhu nhìn thoáng qua Tuyết Diên, lộ ra thần sắc thất vọng, khó trách Tuyết Diên đột nhiên thay đổi thái độ với nàng, không nghĩ tới, dĩ nhiên vô sỉ như vậy, cầm Thần Văn họa quyển mà Tần Vấn Thiên đưa cho nàng.
- Ngươi nói, Thần Văn họa quyển này là ngươi khắc họa, như vậy, bây giờ ngươi khắc một bộ họa quyển ra, chứng minh ngươi nói không sai đi.
Trầm mặc một chút, Trưởng lão Hoàng Gia Học viện tựa hồ kéo không được thể diện, nhìn Tần Vấn Thiên mở miệng.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, thần tình cổ quái nhìn đối phương.
- Thiên Vận Phường đi ra làm chứng, Tuyết Diên thừa nhận, ngươi vẫn chết không thừa nhận, người như vậy, ta cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Tần Vấn Thiên nhếch miệng cười lạnh:
- Vì sao ta phải vẽ một bức tranh cho ngươi xem, chúng ta rất quen sao?
Đối phương nghe được Tần Vấn Thiên nói, á khẩu không trả lời được, vô lực phản bác.
Những người châm chọc Tần Vấn Thiên kia, giờ khắc này đều ngậm miệng lại.
Vừa rồi Hoàng Gia Học Viện vũ nhục Tần Vấn Thiên càng lợi hại, như vậy thời khắc này, cái bạt tai kia sẽ càng vang dội.
- Xin hỏi Trưởng lão của Hoàng Gia Học viện, đồ vật của ta, có được cầm về hay không?
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt hỏi, vừa nói chuyện vừa đi về phía họa quyển.
Vừa rồi hắn tới gần họa quyển, đều bị người ngăn cản, hơn nữa đối phương còn bảo hắn lui ra sau.
Mà giờ khắc này, họa quyển kia, dĩ nhiên là của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đi tới trước Thần Văn họa quyển, sau đó cuốn lại, mà giờ khắc này, một vị Luyện Khí Sư ở bên cạnh cười nói:
- Tiểu huynh đệ, Thần Văn họa quyển này thật là ngươi vẽ?
- Phải.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, hắn ý thức được, hắn đánh giá thấp giá trị của họa quyển này.
Đối phương đã hoài nghi, hắn cũng lười nói thêm cái gì.
- Tần đại sư, ta là Yển Dã, có cơ hội có thể trao đổi được không.
- Ha ha, Tần huynh, ta là khách khanh Lục Phong của Thần Binh Các, sớm liền cửu ngưỡng đại danh, lần này nhất định phải nhận thức một chút.
Thời khắc này, không ít người đi lên phía trước, nhìn Tần Vấn Thiên khách khí nói.
- Tiểu tử không dám xưng Đại Sư, gọi ta Vấn Thiên là được.
- Có thể giao lưu với tiền bối, là vận khí của ta.
Tần Vấn Thiên đối với người chung quanh ân cần thăm hỏi, nhất nhất cười trả lời, biểu hiện có chút khiêm tốn, thân phận của những người này đều phi phàm, có thể nhận thức nhân vật như vậy, đối với mình đương nhiên là không có chỗ xấu.
- Trước đây nghe được tin đồn ta còn không tin, nghĩ thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể khắc họa Thần Văn Tam giai, bây giờ chính mắt thấy tấm Thần Văn họa quyển này, ta mới biết được thiên ngoại hữu thiên, già rồi.
Một lão giả thở dài nói:
- Thiên phú, quả thực kỳ diệu, có lẽ lão nhân ta cả đời, cũng không thể khắc họa ra Thần Văn họa quyển như vậy.
- Quả thực, ha ha, sau này không thể quá tự mình hài lòng, Vấn Thiên, Thần Văn họa quyển này là ngươi sáng tạo sao?
Có một người nhìn Tần Vấn Thiên hỏi, thời khắc này Tần Vấn Thiên đã bị người vây lại, không khỏi thầm cười khổ.
Một màn này để người của Hoàng Gia Học Viện càng thêm khó coi, đây thật là Hoàng Gia Học Viện sao? Thế nào thành sân bãi của Tần Vấn Thiên, hơn nữa một đám tiền bối nhao nhao thỉnh giáo giao hảo.
- Một Luyện Khí Sư lợi hại, mạng lưới quan hệ quả nhiên kinh khủng.
Rất nhiều người thầm nghĩ.
Ở Sở Quốc có một câu nói, đắc tội người nào cũng không nên đắc tội Luyện Khí Sư lợi hại, nghe đồn ở Hoàng thành Sở Quốc, lúc trước có một nhân vật lãnh tụ tông môn nhục nhã một Luyện khí năng lực rất mạnh, thực lực của Luyện Khí Sư kia rất yếu, nhưng không qua mấy ngày, Tông môn của hắn tao ngộ một đám cường giả Nguyên Phủ cảnh vây quét, trong một đêm Tông môn huỷ diệt, mình cũng bị nhiều người liên thủ giết chết, chấn kinh Sở Quốc.
- Cơ duyên xảo hợp, tâm có sở ngộ khắc hoạ thành, tính là vận khí tốt.
Tần Vấn Thiên mỉm cười đáp, thần sắc mọi người bất biến, nhưng trong lòng thì càng thêm chấn kinh, thời khắc này bọn họ không có hoài nghi Tần Vấn Thiên.
Sở Quốc này, quả thực chưa từng nghe nói có người khắc họa qua loại Thần Văn này, không nghĩ tới hôm nay, một thiếu niên thiên tài sáng lập loại kỳ tích này.
- Tiểu tử, tấm Thần Văn họa quyển này, có thể bán cho ta hay không?
Lúc này, một thanh âm đột ngột truyền ra, đoàn người nhìn lại, người nói chuyện là một lão giả rất bình thường, nhưng người biết hắn thần sắc đều biến hóa, hắn dĩ nhiên cảm thấy hứng thú với tấm Thần Văn họa quyển này.
- Đúng, nếu ngươi đồng ý bán, Tinh Hà Công Hội ta nguyện ý ra giá.
Lúc này Mộc Thanh lên tiếng, làm cho Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn hắn một cái.
Mộc Thanh không nghĩ tới Thần Văn họa quyển này thật là Tần Vấn Thiên khắc hoạ, nghĩ đến lúc trước hắn bảo Tần Vấn Thiên trở thành đệ tử bị Tần Vấn Thiên cự tuyệt, trong lòng hắn không khỏi thầm hận, tiểu tử ngày trước, tốc độ trưởng thành nhanh không ngờ, tiếp tục như vậy, thực sự sẽ uy hiếp được hắn.
Còn bức tranh này, là Phó hội trưởng Tả Dận dặn dò nhất định phải mua, nhưng để hắn phiền muộn là, đây là của Tần Vấn Thiên, hắn chỉ có thể kiên trì mở miệng.
- Ngươi muốn?
Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh.
Mộc Thanh gật đầu:
- Chỉ cần ngươi mở miệng, giá cả ngươi có thể nói.
Hắn tin tưởng, mặc dù hắn và Tần Vấn Thiên có thù, cũng không trở ngại trao đổi trên lợi ích.
- Ta muốn một cánh tay của ngươi, ngươi cho không?
Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh bình tĩnh nói, làm cho sắc mặt của Mộc Thanh lạnh xuống.
Tần Vấn Thiên không có nhìn hắn nữa, Mộc Thanh Đại Sư cao ngạo này, hắn sớm muộn sẽ để đối phương trả giá thật lớn, ngày này, sẽ không quá lâu.
Bây giờ địa vị ở Luyện Khí Giới, hắn tin tưởng mình đã siêu việt Mộc Thanh.
Tần Vấn Thiên nhìn người bên cạnh Mộc Thanh nói:
- Ta từng thành tâm muốn trở thành một thành viên khách khanh của Tinh Hà Công Hội, nhưng lòng thành tâm này bị Mộc Thanh lạnh lùng bán đứng, đương nhiên, ta tin tưởng chuyện này và Tinh Hà Công Hội không có quan hệ gì.
Tần Vấn Thiên nói đến đây liền thôi, nhưng chỉ một câu này, để tâm thần của Mộc Thanh căng thẳng, thật ác độc, những lời này ý vị quá sâu xa, sau lưng có thể có rất nhiều loại phân giải.
Nếu như giải quyết tốt chuyện tình của Mộc Thanh, hắn và Tinh Hà Công Hội, vẫn có thể trở thành bằng hữu.
Nếu như Tinh Hà Công Hội thật có ý tứ mời chào Tần Vấn Thiên, như vậy Mộc Thanh không chỉ đừng nghĩ dùng Tinh Hà Công Hội đối phó Tần Vấn Thiên, ngược lại còn phải đề phòng Tinh Hà Công Hội sẽ bởi vì Tần Vấn Thiên mà vứt bỏ hắn.
Nói xong lời này, Tần Vấn Thiên liền nhìn về phía lão giả y phục thông thường kia, mỉm cười nói:
- Để tiền bối đợi lâu, chỉ là Thần Văn họa quyển này, ta đã đưa cho bằng hữu của ta Mục Nhu.
- Nếu ta không đoán sai, bộ Thần Văn họa quyển này, hẳn là ngươi ở trong trạng thái đặc thù có lĩnh ngộ mà sáng tạo, dù muốn sáng tạo một bộ nữa, chỉ sợ cũng không dễ dàng, hơn nữa, giá trị của bức đầu tiên, nhất định là cao nhất, ngươi thực sự bỏ được tặng người?
Khóe miệng lão giả kia mang theo thần tình tựa tiếu phi tiếu, nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Vật tặng cho bằng hữu, há có thể luận giá cả bao nhiêu, chỉ là tâm ý của ta, huống hồ nếu như không phải một ít người vô liêm sỉ, lễ vật này đã đến trong tay bằng hữu ta, lẽ nào tiền bối muốn ta thu hồi lại sao.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói:
- Đương nhiên, nếu như bằng hữu ta nguyện ý bán cho tiền bối, ta không có ý kiến.
Nói xong, Tần Vấn Thiên xoay người, đưa Thần Văn họa quyển cho Mục Nhu, cười nói:
- Tuy ra chút sai lầm, nhưng cuối cùng lễ vật cũng đưa đến trong tay ngươi, hẳn có thể bù đắp được lỗi lầm của ta a.
Mục Nhu hơi cúi đầu xuống, sau đó ngẩng lên, vành mắt ửng đỏ, có chút cảm động.
Bức tranh này gây ra oanh động khổng lồ như vậy, giá trị của nó Mục Nhu đương nhiên biết rõ, ở dưới tình hình như thế, Tần Vấn Thiên cùng nàng gặp mặt bất quá mấy lần, như trước lựa chọn đưa cho nàng làm quà sinh nhật, nhưng gia tộc của mình, lại lạnh lùng như vậy.
Mục Nhu, làm sao có thể không cảm động.
- Cảm ơn ngươi.
Mục Nhu không cự tuyệt, cười xán lạn, nhận lấy bức họa trong tay Tần Vấn Thiên, tình bằng hữu này rất nặng, lại làm cho người ấm áp.
- Cảm tạ cái gì, ban đầu ở dưới tình huống kia, ngươi cũng nhận ta là bằng hữu a.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, hắn chỉ, tự nhiên là lúc đầu ở trên yến hội, mọi người đều xa lánh Tần Vấn Thiên, đối mặt áp lực to lớn, Mục Nhu vẫn nói cho mọi người, Tần Vấn Thiên là bằng hữu của nàng!
Khi đó Tần Vấn Thiên liền tự nói với mình, hôm nay thiếu, ngày khác tất trả!