Chương 23: Nguy cơ
Tần Vấn Thiên cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, trong vòng hai ngày hắn điên cuồng tu hành, đồng thời lĩnh ngộ Thần Văn Nhị giai, tiêu hao hai viên Tinh Thạch, rốt cục bước vào Luyện Thể cảnh thất trọng, Tinh Thần Chi Lực thông suốt tạng phủ, khí tức lớn mạnh, hít thở đều như ẩn chứa Tinh Khí Thần mênh mông, tùy ý một quyền có thể đánh ra 50 Ngưu lực, hắn hận không thể có nhiều thời gian hơn để cho hắn tăng cao tu vi, tăng cường lực lượng.
Nhưng đối với người Tần phủ mà nói, sống một ngày bằng một năm, ba nhánh kỵ sĩ đoàn ở bên ngoài công kích càng cuồng dã, thời khắc đều có người chết, khí tức đè nén cùng với hỏa diễm cừu hận đã nhảy lên tới cực điểm, Tần phủ xuất hiện một thanh âm, giết ra ngoài, không tiếc bất cứ giá nào, chết cũng phải kéo đệm lưng.
Tần Xuyên không có đồng ý, mà mang theo tất cả tộc nhân tụ tập chung một chỗ, ở Từ Đường tế bái tổ tiên Tần Vũ, hôm nay, là ngày niên tế, Tần gia lão thái gia Tần Hạo cũng đi ra.
Tế bái tổ tiên xong, người Tần phủ ly khai Từ Đường, đi ở trong Tần phủ, có tộc nhân vận chuyển một bộ thi thể đi qua, làm cho có người nhịn không được quát lên:
- Lão thái gia, giết đi, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị vây chết.
- Không cần, người bọn họ mong muốn là ta, ta đã liên lạc mấy lão bằng hữu ngày trước, một khi ta bị cho rằng tù phạm áp về Hoàng thành, bọn họ sẽ từ biên cảnh xuất quân.
Thanh âm của Tần Hạo bình tĩnh:
- Chỉ cần ta ở trong tay bọn họ, những người kia liền an tâm.
- Phụ thân, không được, Tần phủ quyết không thể để phụ thân đi mạo hiểm.
Tần Xuyên lắc đầu nói, ý tứ của lão thái gia, là muốn tự chui đầu vào lưới, hi sinh mình.
- Gia gia ngươi đánh hạ giang sơn đã ở trong tay ta sa sút, ta không thể nhìn nó hủy diệt.
Tần Hạo nở nụ cười, lập tức đi tới bên cạnh đám người Tần Vấn Thiên, sờ sờ đầu Tần Vấn Thiên, hòa ái nói:
- Bảo vệ tốt đám người Vấn Thiên, nhất định không thể để cho bọn họ có việc.
Hai tròng mắt Tần Xuyên xích hồng, nặng nề gật đầu.
- Tần gia gia.
Tần Vấn Thiên cảm giác được một trận bi thương, lẽ nào Tần phủ thật không cách nào vượt qua kiếp này sao.
- Lão thái gia, Gia chủ, Tinh Hà Công Hội đến rồi.
Lúc này có người đến đây bẩm báo, làm cho Tần Vấn Thiên cả kinh, sinh ra một luồng hi vọng, hẳn sẽ có chuyển cơ.
- Mau mời.
Tần Xuyên mở miệng nói, chốc lát bọn họ liền thấy mấy bóng người đi tới, hơn nữa phía sau mấy người còn đeo không ít bao lớn.
- Tần lão gia tử, tại hạ Mộc Thanh, là tới tìm Vấn Thiên thiếu gia.
Người cầm đầu đúng là Mộc Thanh mà Tần Vấn Thiên ngày ấy ở Tinh Hà Công Hội từng có gặp mặt một lần, thiếu nữ cao ngạo bên cạnh hắn cũng tới, còn có Phong Bình.
Tần Hạo khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên đi lên phía trước nói:
- Xin chào Mộc Thanh Đại Sư.
- Tần Vấn Thiên, ta xem Thần Văn ngươi khắc, cực kỳ tinh xảo, có nguyện gia nhập Tinh Hà Công Hội ta, trở thành đệ tử của ta hay không.
Mộc Thanh nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Đại Sư mời xem qua.
Tần Vấn Thiên không trả lời, mà chuẩn bị một lá sắt giao cho Mộc Thanh, Mộc Thanh nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lóe lên tia sáng chói mắt, thiếu niên này có thể khắc Thần Văn Nhị giai, hơn nữa còn là Thần Văn hắn chưa từng gặp.
- Nếu như ta đáp ứng Đại Sư gia nhập Tinh Hà Công Hội, bái ngươi làm thầy, Đại Sư có thể đảm bảo Tần phủ không lo không.
Tần Vấn Thiên nhìn Mộc Thanh hỏi.
Mộc Thanh sửng sốt một chút, lập tức khẽ lắc đầu:
- Sự tình Tần phủ cực kỳ phức tạp, trong đó dính dáng quá lớn, mặc dù ta ở Tinh Hà Công Hội, lại không tiện can dự quá nhiều, nhưng chỉ cần ngươi đáp ứng, hiện tại ta có thể mang ngươi bình yên rời đi.
- Vấn Thiên, đáp ứng hắn.
Tần Hạo cùng Tần Xuyên đều mở miệng nói, bất quá Tần Vấn Thiên hơi thất vọng, không thể đảm bảo Tần phủ, hắn một mình rời đi tính là gì, bỏ Tần phủ một mình đào sinh?
Nghĩ vậy Tần Vấn Thiên lắc đầu:
- Mộc Thanh Đại Sư, ta không thể đáp ứng.
- Ngươi suy nghĩ một chút đi, chỉ cần ngươi gật đầu, lấy thiên phú của ngươi, sau này muốn cái gì đều sẽ có, thậm chí có cơ hội báo thù cho Tần phủ.
Mộc Thanh khuyên nhủ.
- Vấn Thiên.
Đám người Tần Xuyên đều nhìn Tần Vấn Thiên, đứa nhỏ này!
Bất quá Tần Vấn Thiên vẫn lắc đầu:
- Nếu có thể đảm bảo Tần phủ không lo, ta nhất định đáp ứng.
Mộc Thanh nhìn Tần Vấn Thiên, cười khổ lắc đầu nói:
- Ta không có năng lượng lớn như vậy, bất quá ta không hy vọng xói mòn một thiên tài như vậy, ngươi có thể trước trở thành khách khanh của Tinh Hà Công Hội, sau này suy nghĩ có gia nhập Tinh Hà Công Hội hay không, cứ như vậy, chuyện tình lần này tuy ta không có biện pháp nhúng tay, nhưng chỉ cần các ngươi đi tới Tinh Hà Công Hội, tin tưởng không ai dám ở Tinh Hà Công Hội động thủ.
Nhãn tình của Tần Vấn Thiên sáng lên, lập tức nhìn Mộc Thanh khom người nói:
- Đa tạ Mộc Thanh Đại Sư, ta nguyện trở thành khách khanh của Tinh Hà Công Hội.
- Được, hi vọng ngươi có thể bình yên vô sự tới Tinh Hà Công Hội, ta chờ ngươi.
Mộc Thanh vỗ vai Tần Vấn Thiên, sau đó xoay người rời đi, Phong Bình thì phất phất tay, mấy người phía sau hắn cởi ra mấy cái bọc, nhất thời trên mặt đất xuất hiện rất nhiều Thần binh.
- Nơi này là toàn bộ gia sản của ta, tám Thần binh Nhất giai Thượng phẩm, 37 món Thần binh Trung phẩm.
Hai ngày qua Phong Bình điên cuồng Luyện khí, đều mang đến đây.
- Đa tạ.
Tần Vấn Thiên cho Phong Bình một lá sắt khắc Thần Văn Nhị giai, Phong Bình đạt được liền mừng rỡ như điên ly khai.
- Thần binh này, có thể tăng một ít lực lượng của Tần phủ chúng ta, Vấn Thiên, ngươi trước chọn vài món, dư thừa để Tần Xuyên phân.
Tần Hạo mở miệng nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn chọn lựa một kiện Thần binh, một thanh trường thương, thương như rồng, cương mãnh bá đạo, thích hợpvới .
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ an tĩnh ngắn ngủi của Tần phủ, lập tức chung quanh vang lên tiếng reo hò, đoàn người ngẩng đầu, liền thấy một nhánh hỏa tiễn từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong Tần phủ, chỉ chốc lát, Tần phủ liền có ánh lửa ngút trời, hiển nhiên, người bên ngoài rốt cục phát động tổng tiến công.
Thân hình Tần Hạo lóe lên, phóng ra ngoài Tần phủ.
- Phụ thân.
Đám người Tần Xuyên nhấc chân đuổi kịp, thời khắc này Tần phủ đã hỏng, người có thể chiến đấu toàn bộ lao ra ngoài, còn Vũ vệ, như trước tuân thủ nghiêm ngặt từng vị trí của Tần phủ.
Rất nhanh, chỗ đại môn Tần phủ, Tần Hạo dạo bước đi ra, nhất thời Vũ Tu La phất phất tay, tất cả mọi người ngừng lại, nhưng trong Tần phủ hỏa quang đã phóng lên trời, đồng thời có cường giả trực tiếp phá vỡ vách tường Tần phủ nhảy vào, chính diện trùng kích Vũ vệ.
Bên ngoài Tần phủ rất nhiều người thấy một màn như vậy, bọn họ dường như sắp chứng kiến Tần phủ diệt vong.
- Vũ Tu La, ta đi theo các ngươi, buông tha người Tần phủ a.
Tần Hạo chậm rãi đi đến chỗ đám người Vũ Tu La.
- Lão gia tử sảng khoái như vậy, ta tự nhiên sẽ buông tha người Tần phủ.
Vũ Tu La nở nụ cười:
- Nhưng tiền đề là ta phải bảo đảm lão gia tử có thể thuận lợi theo ta ly khai.
Tiếng nói của hắn hạ xuống, có hai gã kỵ sĩ tay cầm trường thương đi tới bên cạnh Tần Hạo.
Đám người Tần Xuyên nắm chặt hai tay, trên người đã có mồ hôi, rất hồi hộp.
Đột nhiên, chỉ thấy trường thương của hai gã kỵ sĩ kia đồng thời đâm ra, lực lớn không gì sánh được, âm thanh phốc xuy truyền ra, trường thương quán xuyên hai chân của Tần Hạo, mũi thương trực tiếp xuyên thấu qua, máu me đầm đìa, hai chân Tần Hạo xuất hiện hai lỗ máu.
- Phụ thân.
- Lão gia tử.
Đám người Tần Xuyên rống giận xông lên phía trước, lại nghe Tần Hạo quát lớn một tiếng:
- Đứng lại.
Chỉ thấy thân thể Tần Hạo quỳ rạp trên mặt đất, đã không đứng nổi, đám người Tần Xuyên dừng lại, sắc mặt xanh mét, tràn đầy hỏa diễm cừu hận, mà chiến mã của Vũ Tu La thì đi tới bên cạnh Tần Hạo, quan sát Tần Hạo, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn:
- Lão gia tử quả nhiên tính tình trung hậu, bất quá ta còn chưa có nói xong, ta buông tha Tần phủ tiền đề là bọn hắn không chống cự, hơn nữa, mấy người trung tâm, ta còn phải dẫn đi.
Thoại âm rơi xuống, Vũ Tu La lạnh như băng nói:
- Mang Tần lão gia tử đi!
Rất nhiều kỵ sĩ tay cầm trường thương nhìn Tần Hạo, chậm rãi tiến lên, như trước có chút kiêng kỵ, bất quá Tần Hạo đã vô lực phản kháng, bị bọn họ áp đi, Tần Hạo đưa lưng về phía Tần phủ quát:
- Tần Xuyên, nhớ kỹ lời của ta.
- Đại ca, giết, giết sạch bọn họ.
Ánh mắt Tần Dã lộ ra dã tính, thiêu đốt hỏa diễm.
- Tần Hà, Tần Dã nghe lệnh, mang đám người Tần Dao, Tần Vấn Thiên rút đi.
Tần Xuyên nhìn bóng lưng của cha, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng lãnh tĩnh đến có chút đáng sợ, Tần Dã còn muốn nói điều gì, lại thấy Tần Xuyên quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong lòng bỗng nhiên run lên, nói:
- Đại ca, ta nhất định dẫn bọn hắn ly khai, đi.
Nói xong, hắn thúc đám người Tần Vấn Thiên rút khỏi Tần phủ, Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn bóng lưng của Tần Hạo, nhìn Vũ Tu La ánh mắt lạnh như băng, trong lòng thiêu đốt một cỗ Liệt Diễm.
- Những người khác, theo ta giết!
Tần Xuyên ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc, rất nhiều người đồng thời phóng ra Tinh Hồn, lao về phía trước, tiếng leng keng rung động mặt đất, tràn đầy thiết huyết cùng bi tráng.
Chiến mã bôn tẩu, ba nhánh kỵ sĩ đoàn như cơn lốc cuốn qua, lướt về phía người Tần phủ, trong nháy mắt bộc phát ra huyết chiến.
- Từ Tây Môn rút lui, đại ca sắp xếp một chi Vũ vệ ở đó chờ mệnh.
Tần Hà dẫn mọi người chạy như điên, trong hỗn loạn Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao phóng về phía chỗ ở của mình.
- Nhị thúc, ta đi tìm mẹ ta, các ngươi đi Tây Môn trước.
Trong mắt Tần Dao có giọt lệ chảy xuống, nàng tận mắt thấy phụ thân huyết chiến, nhưng mình phải trốn.
Rất nhanh, Tần Vấn Thiên cùng Tần Dao chạy như điên về tới chỗ ở, Tần Dao nhìn thấy mẫu thân, mà Tần Vấn Thiên thì tìm được Hắc bá, chỉ thấy Hắc bá bình tĩnh ngồi ở trên Tu Luyện Tràng, rất thản nhiên, giao cho Tần Vấn Thiên một vật hình dạng như ngôi sao nói:
- Vấn Thiên, thời điểm ngươi có nguy hiểm tánh mạng thì lấy Tinh Thần Chi Lực xâm nhập trong đó, kích hoạt nó.
- Hắc bá, theo ta cùng đi.
Tần Vấn Thiên muốn kéo Hắc bá ly khai, bất quá chỉ thấy Hắc bá đưa vật kia cho hắn, nói:
- Yên tâm đi, mặc dù Tần phủ thật bị công phá, tàn sát hậu duệ trung thần, Hoàng thất không ném được mặt mũi, nhưng bọn họ muốn chỉ là thành viên nòng cốt, ta người không phận sự này sẽ không ai lưu ý.
- Không được.
Tần Vấn Thiên biết Hắc bá sợ liên lụy mình, gầm lên một tiếng.
- Tin tưởng phán đoán của ta, nhiều năm như vậy, ngươi có thấy Hắc bá sai chưa, nơi này hỏa diễm lại đốt không vào.
Chỉ thấy Hắc bá nở nụ cười nói:
- Nhớ kỹ, trừ khi thời điểm ngươi hẳn phải chết mới có thể vận dụng, đi nhanh đi, không nên liên lụy người Tần phủ.
Tần Vấn Thiên lui về phía sau vài bước, lập tức quỳ ở trước mặt Hắc bá, dập đầu ba tiếng, sau đó xoay người rời đi, Hắc bá dưỡng dục hắn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là nói một không hai, hắn khuyên không được Hắc bá, đương nhiên Tần Vấn Thiên còn có một loại cách nghĩ, chính như Hắc bá nói, mặc dù Tần phủ bị đánh bại, những người bên ngoài đó đại biểu bộ mặt của Hoàng thất, không đến mức tàn sát gia tộc có công, Hắc bá không phải là nhân sĩ trọng yếu của Tần phủ, mà mình, mới là người điểm danh muốn, có lẽ Hắc bá đi theo bên cạnh mình, sẽ càng nguy hiểm hơn.