Chương 29: Thiên phú của Bạch Tình
Tần Dao vươn tay về phía Tần Vấn Thiên cứng ngắc tại chỗ, thấy Yêu Viên ôm lấy Tần Vấn Thiên, để cho nàng có loại ảo giác không chân thật.
Yêu thú này không giống như Yêu thú chân thật, bằng không Tần Vấn Thiên liền không có khả năng xuất hiện ở trong cơ thể nó, nhưng tình cảm trong ánh mắt kia, lại chân thực như vậy.
- Hống.
Chỉ thấy Yêu Viên gầm thét một tiếng, lập tức xoay người chạy như điên, cước bộ chà đạp mặt đất, tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể hắn phóng lên trời, thời điểm rơi xuống đất lần nữa, đã ở ngoài trăm thước, chấn đại địa vỡ vụn, mà thân hình khổng lồ kia không có khoảnh khắc dừng lại, lại lần nữa phóng lên trời, rất nhanh, thân ảnh của hắn liền hóa thành cái bóng mơ hồ, chỉ có âm thanh chấn động ầm ầm vẫn quanh quẩn ở trong Thiên Ung Thành.
- Điều này sao có thể, triệu hoán Chiến Thú làm sao có thể xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, nếu như đây không phải triệu hoán Chiến Thú, vậy thì là cái gì?
Mộc Thanh kiến thức phi phàm, nhưng lúc này hắn vẫn không thể phân rõ Yêu Viên kia là gì.
Thân thể Tần Dao truy kích về phía Yêu Viên, lại bị Tần Dã kéo lại, bây giờ Diệp gia bị giết lui, nhưng chung quanh Thiên Ung Thành đều là thế lực của bọn họ, Tần Dao đuổi theo Tần Vấn Thiên quá nguy hiểm.
Bất quá tạm thời, nguy cơ bên này coi như giải trừ.
Ánh mắt Tần Dã chuyển qua, nhìn về phía Mộc Thanh, lạnh lùng nói:
- Hôm nay tất cả, Tần phủ ta chắc chắn ghi khắc.
Mộc Thanh đạm mạc liếc nhìn Tần Dã một cái, một chút cũng không có lo lắng, trong ánh mắt cao ngạo lộ ra khinh thường, nói:
- Vận khí của các ngươi không tệ, nếu như muốn tìm ta, tới Hoàng thành Tinh Hà Công Hội.
Nói xong, đám người Mộc Thanh đi vào trong Tinh Hà Công Hội, từ đầu đến cuối không có để Tần phủ ở trong mắt, ở trong mắt cao ngạo của Luyện Khí Đại Sư, Tần phủ, một gia tộc sắp biến mất mà thôi.
Tần Dã mang người Tần phủ, ở dưới Đế Tinh Học Viện hộ tống cùng rời đi, đoàn người xa xa ngắm nhìn như trước ở vào trạng thái đờ đẫn, rất nhanh, tin tức bên này bắt đầu truyền khắp toàn thành, Tần Vấn Thiên lại hóa thân một Yêu Viên đáng sợ, đánh chết Nguyên Phủ cảnh Diệp Mặc, tràn đầy sắc thái thần kỳ, Tần Vấn Thiên trở thành nhân vật nổi tiếng nhất Thiên Ung Thành, bị vô số người đàm luận.
Mà cũng ở ngày này, lại có đại sự rung động khác phát sinh, Tây Bắc Sở Quốc có một chi thiết kỵ bước vào Thiên Ung Thành, phá tan Thiên Ung Thành phong tỏa, thẳng đến Tần phủ, nghe nói chính là người của quân đoàn đóng ở Sở Quốc Tây Bắc, Tướng Quân của chi quân đoàn này từng là Chiến Tướng dưới trướng Tần Vũ, khi biết Diệp gia suất quân vào Thiên Ung Thành, liền lập tức khởi hành.
Tình thế ở Thiên Ung Thành thay đổi trong nháy mắt, Tần phủ chỉnh đốn lần nữa, Vũ Tu La bị ép rút lui, Bạch gia hạ lệnh di dời, chuẩn bị đi Sở đô.
Bạch gia, Bạch Thanh Tùng tựa như già nua vài phần, từ khi Tinh Hồn của Bạch Thu Tuyết giác tỉnh, hắn cực kỳ hăng hái, nhưng không nghĩ đến Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện, làm cho Bạch gia liên tục bị thương, hơn nữa tiểu nhi nữ của hắn cũng không nghe lời hắn nữa.
- Ta sẽ không đi theo ngươi.
Bạch Tình bình tĩnh nhìn phụ thân của nàng, bất quá thời khắc này nàng đã không có hoạt bát đáng yêu như ngày xưa, mà lạnh lùng rất nhiều, mấy ngày qua, nàng một mực bị giam lỏng.
- Làm càn, hiếu đạo của ngươi ở đâu?
Bạch Thanh Tùng cả giận nói.
- Hiếu đạo? Phụ thân, ngươi còn biết ngươi dạy qua ta hiếu đạo, ngươi đã dạy ta nhân nghĩa chi đạo, nhưng ngươi làm cái gì, dối trá, đê tiện, lấy oán báo ân, ngươi hại Tần phủ, hại chết Vấn Thiên ca ca.
Đôi mắt của Bạch Tình hơi có chút ướt át, nàng có chút thống hận phụ thân của nàng, vì sao trước kia hết thảy đều là giả tượng, phụ thân của nàng là ngụy quân tử.
Một thiếu nữ coi phụ thân của mình là thần tượng, một mực tin chắc thiện lương, nhưng chính mắt thấy phụ thân phản bội tín niệm của mình, loại trùng kích này đối với một thiếu nữ 15 tuổi mà nói quá tàn nhẫn.
- Vấn Thiên ca ca? Ta là phụ thân của ngươi, cái gọi là nhân nghĩa, đều cần lót đường cho lợi ích, ta làm hết thảy là vì Bạch gia, là vì tỷ muội các ngươi.
Ánh mắt của Bạch Thanh Tùng lạnh xuống:
- Vì sao ngươi không thể giống tỷ tỷ ngươi một chút.
- Giống tỷ tỷ ngụy trang bản thân như vậy sao, ngay cả ta cũng lừa, ta không nghĩ tới nàng dụng tâm ác như vậy, Vấn Thiên ca ca đối với nàng tốt như vậy.
Bạch Tình cười lạnh.
- Không thể nói lý, xem ta là nuôi không ngươi nhiều năm, khó trách tỷ ngươi thiên phú xuất chúng, nhưng ngươi ngay cả tu luyện cũng không thể.
Bạch Thanh Tùng rất thất vọng.
- Thiên phú, cái này sao?
Bạch Tình cười lạnh một tiếng, đột nhiên, quang hoa Tinh Thần rực rỡ nở rộ trong đêm đen, Bạch Thanh Tùng sửng sốt một chút.
Tinh Hồn, trên đỉnh đầu Bạch Tình lơ lửng Tinh Hồn, Tinh Hồn này là một U Minh hư ảnh, xung quanh Tinh Hồn khảm quang hoa, mang xích kim sắc nhàn nhạt.
Xích kim Tinh Hồn, đến từ Tứ Trọng Thiên trở lên.
- Oanh.
Bạch Thanh Tùng chỉ cảm thấy đầu run rẩy, chấn hắn nhất thời có chút bối rối, Tứ Trọng Thiên, Tinh Hồn thứ nhất của Bạch Tình, là Võ Mệnh Tinh Thần đến từ Tứ Trọng Thiên, điều này làm cho Bạch Thanh Tùng ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy Tinh Hồn này chậm rãi nhào vào trên người Bạch Tình, trong khoảnh khắc cả người Bạch Tình như hóa thân thành U Linh, trên người lộ ra khí tức lạnh lẽo, làm Bạch Thanh Tùng nhịn không được rùng mình một cái.
- Được, không hổ là nữ nhi của ta, thế nhưng nếu ngươi có thiên phú này, vì sao lựa chọn Tinh Hồn âm lãnh như thế.
Thân thể của Bạch Thanh Tùng vẫn còn rung động.
- Ta không phải là không thể tu luyện, chỉ vì Vấn Thiên ca ca dạy ta không nên tu luyện Thiên Địa Nguyên Lực, sẽ cảm ứng được Tinh Thần tốt hơn, Vấn Thiên ca ca còn dạy ta pháp môn minh tưởng, cho nên ta có thể giống như tỷ tỷ cảm ứng được Tinh Hồn Tam Trọng Thiên, nhưng bởi vì thất vọng với ngươi, cho nên ta tiếp tục xông lên, ta không sợ chết, chết cũng phải xông lên, toàn bộ ý thức của ta đều là tư tưởng mặt trái, thời điểm ta xông lên Tứ Trọng liền không còn ý thức, cho nên ta không có lựa chọn Tinh Hồn, mà Tinh Hồn này lựa chọn ta.
- Vấn Thiên ca ca cùng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng hắn thiện lương, kiên cường; hắn dạy ta lạc quan, tích cực, nụ cười của hắn thủy chung sạch sẽ như vậy, ngươi thật sự là cha ta, nhưng ngươi dạy ta dối trá, phản bội, vô tình, lãnh huyết, ngươi có tư cách gì làm phụ thân, ngươi không xứng.
Nói xong, Bạch Tình xoay người rời đi, lưu lại Bạch Thanh Tùng ngây người đứng ở đó, trong đầu chỉ còn lại có một câu, ngươi không xứng.
Bạch Thanh Tùng nhắm mắt lại, ở sâu trong nội tâm, cảm giác hối hận kia lại sinh ra, hắn nghĩ, nếu như hắn không phản bội hôn ước này, hai nữ nhi, thiên phú đều xuất chúng như vậy, nhất là Bạch Tình, Tứ Trọng Thiên, đây là kỳ tích của Sở Quốc, nhưng đã không nhận phụ thân như hắn rồi.
Ba ngày sau, phía tây Thiên Ung Thành, có một khu vực rừng rậm, một con Tuyết Cẩu toàn thân trắng như tuyết chạy vòng ở trên mặt đất, ở bên cạnh nó, lại nằm một thiếu niên tuấn dật.
Đôi mắt linh động của Tuyết Cẩu lóe lên, lập tức chạy nhanh ly khai, qua một lúc, lúc nó trở lại lần nữa, phía sau lại theo hai thiếu nữ.
- Tiểu tử kia, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì.
Trong đó một thiếu nữ mặc áo trắng, mỹ lệ như Tinh Linh, như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, nàng chạy ở sau lưng Tuyết Cẩu, rất nhanh, đôi mắt đẹp của nàng sửng sốt một chút, phía trước lại có người.
Tuyết Cẩu ngồi xổm bên cạnh thiếu niên kia, ánh mắt khả ái nhìn bạch y thiếu nữ, bộ dạng đáng yêu cực kỳ có lực sát thương.
- Khuynh Thành, tên tiểu hỗn đản này, chúng ta từ Hoàng thành một đường đuổi tới đây cũng không đuổi kịp, bây giờ vì một kẻ đã chết lại chủ động tìm chúng ta.
Thanh y thiếu nữ bên cạnh trừng Tuyết Cẩu một cái, rất là khó chịu.
- Tiểu gia hỏa này một mực đùa chúng ta, rõ ràng có thể hất ta ra, lại cố ý treo ở bên mép, quá ghê tởm.
Mạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, lập tức đi tới bên cạnh thiếu niên kia, kiểm tra thương thế của thiếu niên một chút, lập tức nói:
- Hắn chỉ là trọng thương thoát lực hôn mê, Tinh Khí Thần đều hư thoát.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành từ trong lòng lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng thiếu niên, đan dược vào miệng tức hóa, tự hành chảy vào trong cơ thể.
- Ngươi điên rồi, đây chính là Đan dược Nhị giai Thượng phẩm.
Thanh y thiếu nữ ngây ngẩn cả người, đẳng cấp đan dược giống như Thần binh, Đan dược Nhị giai Thượng phẩm, Luân Mạch cảnh cũng có thể vì đó phát cuồng, cực kỳ trân quý.
- Ai bảo chúng ta gặp, Nặc Lan, cách đó không xa có nhà tranh, chúng ta đi chỗ đó nghỉ ngơi một chút.
Mạc Khuynh Thành nhìn thanh y thiếu nữ nói, lập tức bế thiếu niên lên.
- Điên rồi, thật điên rồi.
Nặc Lan lắc đầu, nếu người ở Sở đô biết Mạc Khuynh Thành dĩ nhiên cõng một nam nhân, không biết sẽ gây ra bao nhiêu oanh động.
Ghê tởm hơn chính là, thời điểm đi đường, hai tay của nam nhân kia rũ xuống trước ngực Mạc Khuynh Thành, thỉnh thoảng còn đụng tới bộ ngực của nàng, làm cho gương mặt của Mạc Khuynh Thành ửng đỏ, xinh đẹp tuyệt diễm.
- Nhìn cái gì vậy.
Thanh y thiếu nữ trừng Tuyết Cẩu đi ở bên cạnh một cái, thấp giọng nói:
- Tiện nghi tiểu tử này.
- Nặc Lan, dù sao hiện tại hắn cái gì cũng không biết, hơn nữa tiểu tử kia thông linh, nếu tìm chúng ta cứu hắn, coi như là duyên phận.
Mạc Khuynh Thành cười khổ nói, nàng làm sao nghĩ đến bản thân sẽ cùng một nam nhân thân mật như vậy.
- Nếu như để Kinh Thành Thập Tú biết, chỉ sợ hắn mọc thêm mấy cái đầu cũng không đủ chém.
Nặc Lan lắc đầu, nàng rõ ràng người truy cầu bạch y thiếu nữ đều có thân phận gì, nhưng Khuynh Thành chưa bao giờ để ý tới bọn họ.
Hai nàng đi tới trước nhà tranh, gian nhà tranh này ở trên một mảnh đất trống trong sâm lâm, bên cạnh còn có dòng sông, là một địa phương cực kỳ thanh tịnh, Nặc Lan đốt lên đống lửa, thấy Mạc Khuynh Thành cùng Tuyết Cẩu từ xa xa đi tới, cầm một chút linh dược, không khỏi có chút giật mình nói:
- Tên tiểu hỗn đản này thật có thể tìm được Linh Dược?
Tuyết Cẩu chạy đến trước người Nặc Lan, lập tức ngồi ở đó, ngẩng cao đầu, trong cặp mắt kia như lộ ra khiêu khích, làm cho Nặc Lan tức giận không thôi.
- Phách lối.
Nặc Lan thấp giọng mắng, bất quá lại âm thầm kinh ngạc, Mạc Khuynh Thành đi tới vừa cười vừa nói:
- Nói nó có thể thông linh, cũng không biết là Yêu thú nào, hết lần này tới lần khác không chịu theo ta, làm hại chúng ta một đường đuổi tới đây.
- Ta đi luyện chế linh dược một chút.
Mạc Khuynh Thành đi tới bên cạnh Nặc Lan, Nặc Lan nhường ra vị trí, mà Tuyết Cẩu thì nhảy vào trong nhà tranh, nằm xuống ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, thẳng đến Mạc Khuynh Thành nấu xong thuốc đút cho Tần Vấn Thiên uống nó mới đi ra, ở một bên an tĩnh nhìn.
Nặc Lan nhìn Tần Vấn Thiên, có chút buồn bực, vận khí của người này cũng không biết tốt bao nhiêu, để Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ tự mình cõng hắn trở về, còn cho hắn thuốc uống.