Chương 40: Trùng kích Luân Mạch cảnh
Mục Dã thấy nụ cười bỉ ổi của mập mạp, tâm hắn chìm vào đáy cốc, hắn chỉ là Luân Mạch cảnh, ở trong hư không căn bản không chỗ mượn lực, trơ mắt nhìn các mũi tên xẹt qua hư không.
- Phốc xuy...
Mục Dã hết toàn lực chặn hai mũi tên, như trước có một mũi trực tiếp đâm trúng mi tâm của hắn, lúc này đây cái giá của truy tung, là tử vong.
Thời điểm Mục Dã trúng tên, Hoa Vân liền từ trên người Hắc Ưng nhảy xuống, lao thẳng về phía Phàm Nhạc.
Tần Vấn Thiên dậm chân bắn ra, nhằm về phía Hoa Vân, Hàng Long Quyền điên cuồng oanh kích, đối kháng với Hoa Vân.
- Giết.
Trong con ngươi Hoa Vân lộ ra sát cơ mãnh liệt, Tinh Lạc Quyền khủng bố cuồng phách càn quét, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy lực lượng khủng bố chấn động đến, hơi biến sắc mặt, mượn lực phản chấn lui về phía sau, hung hăng đánh tới trên thân thể Phàm Nhạc.
Phàm Nhạc liền lùi lại vài bước, hầu như đã thối lui đến trong sương mù mới đứng vững thân hình.
- Đánh không lại, làm sao bây giờ?
Phàm Nhạc đỡ Tần Vấn Thiên ổn định thân hình, buồn bực nói.
- Đánh không lại chỉ có thể chạy.
Cánh tay của Tần Vấn Thiên vẫn còn đau nhức, nếu không phải vừa rồi hắn phản ứng mau lẹ, có lẽ cánh tay này đã bị phế bỏ.
Tiểu Hỗn Đản như minh bạch ý tứ của Tần Vấn Thiên, trực tiếp vọt tới, hai người nhảy lên, sau đó Tiểu Hỗn Đản mang bọn họ vọt thẳng vào trong sương mù.
Một màn này làm Hoa Vân sửng sốt một chút, lẽ nào bọn họ không biết Mê Vụ Huyễn Thành tuyệt địa?
- Không biết sống chết, bọn họ lựa chọn giết chết Mục Dã trước, chính là vì phòng ngừa Mục Dã ngự thú tiếp tục truy tung.
Âu Phong đi lên phía trước, trong lòng cũng thầm hô may mắn, hai tên kia phối hợp quá ăn ý, còn có một còn Yêu Thú biết biến thân, nếu như không phải vì lo lắng Mục Dã ngự thú truy kích, có lẽ lựa chọn mục tiêu săn giết thứ nhất chính là hắn.
Bất quá đáng tiếc, bọn họ chết chắc rồi, Hắc Ám Sâm Lâm này địa vực vô cùng rộng lớn, có nhiều chỗ là không thể đặt chân, Mê Vụ Huyễn Thành chính là một tuyệt địa, đi vào liền không ra được.
- Chuyện làm xong rồi, bất quá Mục Dã chết, chính ngươi khai báo.
Hoa Vân xoay người rời đi, làm cho thần sắc của Âu Phong cứng đờ, như thế có chút phiền phức.
Trong sương mù, Tiểu Hỗn Đản mang Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc chạy hết tốc lực.
- Không ai đuổi theo?
Phàm Nhạc nói.
- Ân.
Tần Vấn Thiên đáp.
- Giống như có chút không đúng, lẽ nào rất nguy hiểm?
Thân thể Phàm Nhạc run run, dường như đối phương không dám vào?
- Có lẽ.
- Chẳng lẽ sẽ chết ở đây?
Thanh âm của mập mạp mang theo tiếng khóc nức nở.
Trong sương mù, nhận không rõ con đường, bọn họ dĩ nhiên lạc đường...
- Mập mạp ta còn là xử nam, muốn chết cũng phải cùng mỹ nữ làm một lần a.
Mập mạp ôm Tần Vấn Thiên gào khóc... Tần Vấn Thiên một cước đạp hắn xuống dưới.
Lại qua nửa canh giờ, bọn họ rốt cục đi ra mê vụ, vừa vặn ngoài, bọn họ liền bị hết thảy trước mắt làm rung động, phía trước lại có một tòa thành... Mê Vụ Huyễn Thành, không phải huyễn thành, là tòa thành chân chính.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn thấy trong thành có thật nhiều quân sĩ, bọn họ người khoác khải giáp hắc sắc, tràn đầy khí tức xơ xác, khi nhìn thấy hai người bọn họ, chỉ thấy một đội Hắc Giáp quân đi tới, trường thương chỉ thẳng, sát lục chi khí làm mập mạp suýt nữa té ngã.
- Mập mạp ta sẽ không xui xẻo như thế chứ.
Lần này mập mạp khóc thật, những người này, toàn bộ đều là Luân Mạch cảnh... cảnh giới đều cao hơn hắn, chạy cũng không cách nào chạy thoát.
Tần Vấn Thiên không nghĩ tới trong Hắc Ám Sâm Lâm lại ẩn dấu một tòa thành như vậy, hơn nữa bồi dưỡng một nhóm quân sĩ kinh khủng.
Khí tức xơ xác càng ngày càng mãnh liệt, Tinh Hồn của Tần Vấn Thiên cùng mập mạp đều phóng thích ra, đồng thời cũng làm tốt chuẩn bị trốn chạy.
- Tần... Vấn... Thiên.
Đúng lúc này, xa xa, một thân ảnh toàn thân bao phủ ở trong áo giáp đi tới bên này, hô lên tên của Tần Vấn Thiên, thanh âm hơi khàn khàn, trên đầu của hắn mang khải giáp, chỉ có đôi mắt bạo lộ ở bên ngoài.
- Hả?
Con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, nơi này lại có người biết hắn?
- Đều lui đi.
Thân ảnh kia đạm mạc nói, trong khoảnh khắc tất cả Hắc Giáp quân ly khai, làm cho Phàm Nhạc thở phào nhẹ nhõm, xem ra mập mạp mạng lớn.
- Ngươi là ai?
Tần Vấn Thiên tò mò nhìn đối phương.
- Mê Vụ Huyễn Thành này vốn là tuyệt địa, người tiến vào liền không cần suy nghĩ đi ra ngoài, đương nhiên, ngươi ngoại lệ, đi theo ta.
Thanh âm của người kia khàn khàn, nói xong liền xoay người đi vào thành, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đuổi theo, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.
Thần bí nhân mang bọn họ đi tới một nơi ở thoải mái, nơi này thậm chí còn có nha hoàn, cực kỳ xinh đẹp.
- Chiếu cố bọn họ thật tốt.
Thần bí nhân nhìn nha hoàn phân phó một tiếng, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Lúc các ngươi muốn rời đi liền nói với nha hoàn một tiếng, ta sẽ an bài các ngươi đi ra ngoài, nhớ kỹ, không nên tiết lộ nơi này với người ngoài, nếu không, ta bảo chứng các ngươi sống không quá ba ngày.
- Nhất định nhất định.
Mập mạp nhếch miệng cười nói, thần bí nhân kia lại nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Cảnh giới của ngươi đến Luyện Thể cửu trọng rồi, có thể trùng kích Luân Mạch cảnh.
Nói xong, thần bí nhân liền rời khỏi nơi này, lưu lại Tần Vấn Thiên đầu đầy nghi ngờ.
- Hắn là ai?
Thần bí nhân cùng nha hoàn đi rồi, Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta làm sao biết.
Tần Vấn Thiên nhún vai, hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
- Có muốn len lén chuồn đi hay không?
Phàm Nhạc nhỏ giọng thầm thì, bất quá tiếng nói của hắn vừa dứt liền hối hận, bởi vì bên ngoài có rất nhiều mỹ nữ bưng thức ăn đến, ánh mắt của Phàm Nhạc liền thẳng lên, nơi nào còn nhớ rõ chạy trốn.
Chúng mỹ nữ đặt thức ăn lên bàn, lập tức lui sang một bên, Phàm Nhạc cười nói:
- Chư vị mỹ nữ tỷ tỷ cùng nhau ăn đi.
Những thị nữ kia lắc đầu, tỏ vẻ không dám.
Phàm Nhạc cảm giác có chút đáng tiếc, lại nhìn thức ăn, nhất thời trợn cả mắt lên.
- Gan báo, hùng tâm, xích luyện xà quả... thức ăn này cũng quá tốt.
Phàm Nhạc rung động, bất quá thành bảo này ở trong Hắc Ám Sâm Lâm trung, hơn nữa những người kia thực lực cường đại, đích xác có ưu thế thiên nhiên.
Càng làm Phàm Nhạc kinh ngạc là, sau một lát, còn có người đưa tới cho Tần Vấn Thiên mấy viên Tinh Thạch, nói là để Tần Vấn Thiên dùng đột phá cảnh giới, Phàm Nhạc cũng hoài nghi Tần Vấn Thiên có phải là thiếu gia của tòa thành này hay không.
Cái gọi là hảo huynh đệ phải giảng nghĩa khí, mập mạp cực kỳ “trượng nghĩa” chia đều Tinh Thạch với Tần Vấn Thiên, lo lắng Tần Vấn Thiên không dùng hết.
Tần Vấn Thiên thấy đối phương đưa Tinh Thạch, liền biết đối phương xác thực không có bất kỳ ý xấu, bằng không không cần tận lực như vậy, thời gian kế tiếp, hắn bắt đầu an tĩnh tu luyện, đích xác cần đột phá một cảnh giới.
Còn Phàm Nhạc, hưởng thụ mỹ thực miễn phí, lại có mỹ nữ tỷ tỷ nói chuyện phiếm, thời gian qua bất diệc nhạc hồ, thức ăn nơi này tuyệt đối là đãi ngộ của Hoàng gia, phỏng chừng đệ tử của Sở Quốc Hoàng thất cũng không nhất định có loại điều kiện này, đối với tu luyện có tác dụng cực kỳ lớn.
Ngoại trừ đãi ngộ tốt, thì chưa từng có ai tới quấy rầy bọn họ.
Bóng đêm như mực, Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi dưới đất, mê vụ ở trên thiên không cũng không thể ngăn trở Tinh Quang rơi vãi, lúc này trong cơ thể Tần Vấn Thiên âm thanh ầm ầm không ngừng, trên người như lưu chuyển quang hoa đặc thù.
- Thân thể óng ánh, Tinh Quang nhuận thể, này là Luyện Thể đỉnh phong.
Phàm Nhạc lười biếng nằm ở một bên, nhìn Tần Vấn Thiên tu hành, người này rất khắc khổ, mấy ngày nay vẫn đắm chìm trong tu luyện.
- Phốc.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, làm cho ánh mắt của Phàm Nhạc híp lại, nhìn Tần Vấn Thiên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt:
- Bắt đầu kích phát khiếu huyệt rồi, đây là muốn trùng kích Luân Mạch cảnh sao.
- Tốc độ tu luyện của người này quá kinh khủng, tựa hồ cách lần trước đột phá không có mấy ngày a.
Trong lòng Phàm Nhạc thầm nhủ, tuy nói có nhân tố ngoại lực là thức ăn cùng Tinh Thạch, Công pháp nhưng Tần Vấn Thiên tu luyện cộng với Tinh Hồn tất nhiên đều vô cùng bá đạo, cực kỳ thích hợp Luyện Thể.
Luyện Thể cảnh là vì đúc thành thân thể hoàn mỹ, có người Công pháp yếu, Võ Mệnh Tinh Thần ban cho Tinh Thần Chi Lực yếu, hiệu quả Luyện Thể cũng rất kém, tu luyện Thiên Địa Nguyên Lực càng kém, trái lại, Công pháp càng tốt, Tinh Thần Chi Lực trong cơ thể càng bá đạo, Luyện Thể liền rất nhanh, có thể trong khoảng thời gian ngắn đúc thành thân thể hoàn mỹ, Tần Vấn Thiên hiển nhiên thuộc về loại sau, Công pháp bá đạo, Tinh Hồn bá đạo.
Tinh Thần Chi Lực cuồng bạo ở trên Thiên Chuy Tinh Thần không ngừng rơi vãi, hàng lâm trong thân thể Tần Vấn Thiên, ở trong cơ thể hắn, lực lượng Tinh Thần vô tận lưu chuyển, lập tức hội tụ ở khiếu huyệt, điên cuồng tiến hành trùng kích.
Trong cơ thể người có rất nhiều kinh mạch, khiếu huyệt, Luân Mạch cảnh cần kích phát khiếu huyệt toàn thân, khiến trong cơ thể có thể cất giữ càng nhiều Nguyên Lực, sau đó kinh mạch trong cơ thể liên tiếp đả thông khiếu huyệt, đúc thành một Luân Mạch nguyên vẹn có thể đi thông mỗi một bộ vị, để Nguyên Lực trong cơ thể có thể ở trong Luân Mạch vận chuyển thông suốt.
Thông qua Luân Mạch nguyên vẹn này, toàn thân cùng với các đại khiếu huyệt cất giữ Nguyên Lực, mới có thể liên tiếp đến tay, chân, ánh mắt, lỗ tai…. không chỉ có công kích lợi hại, hơn nữa thị giác, thính giác… toàn bộ đề thăng.
Vô luận là Võ tu phổ thông hay tu sĩ Võ Mệnh, đều có thể trùng kích Luân Mạch cảnh.
Theo từng khiếu huyệt bị kích phát, trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra thần sắc thống khổ, kích phát khiếu huyệt, vốn là quá trình vô cùng thống khổ, Tần Vấn Thiên vẫn cắn răng kiên trì, làm cho không gian yên tĩnh không ngừng phát ra tiếng phốc phốc thanh thúy.
Phàm Nhạc ở bên cạnh âm thầm líu lưỡi, người này thật đúng là đủ hung ác a, bất quá tuy nói như thế, nhưng khóe miệng của hắn lại hiện lên một tia vui vẻ.
Ánh mắt miệt thị của Âu Thần, Âu Phong điên cuồng truy sát, hắn đều nhớ kỹ, người này xác thực phải chăm chỉ tu luyện mới được, sớm ngày đột phá cảnh giới, ngưng tụ Tinh Hồn thứ hai.
Bây giờ, một tháng khảo hạch tựa hồ sắp đến.
...
Sáng sớm, học viên bước vào Hắc Ám Sâm Lâm khảo hạch lục tục đi ra, lão sư của cửu đại Học viện Vũ phủ đều chờ ở bên ngoài, những người từ trong Hắc Ám Sâm Lâm đi ra kia, sau này chính là một thành viên của Học viện Vũ phủ bọn họ.
Khương Chấn, Mạc Thương đứng chung một chỗ, mà ở bên cạnh bọn họ, là đám người Âu Thần, Mạc Khuynh Thành, Nhược Hoan.
- Âu Phong đi ra.
Khương Chấn thấy thân ảnh của Âu Phong, lộ ra một tia vui vẻ, sau này Âu Phong cũng sẽ bái nhập môn hạ của hắn.
Đôi mắt đẹp của Nhược Hoan hiện lên vẻ không vui, Âu Phong này ở trong Hắc Ám Sâm Lâm từng xuống tay với Tần Vấn Thiên, về sau tuy Mạc Khuynh Thành cùng nàng giám sát Âu Thần, nhưng khó đảm bảo Âu Phong không tìm những người khác trợ giúp xuất thủ, suy cho cùng lần khảo hạch này học viên tới từ các nơi, lẫn nhau không quen biết, duy chỉ có một số người ở Hoàng Thành thì ngoại lệ, bởi vì những đệ tử quý tộc kia, lẫn nhau đều có lui tới.
Mạc Khuynh Thành lạnh như băng liếc nhìn Âu Phong một cái, làm cho sắc mặt của Âu Phong cứng đờ, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Mạc Khuynh Thành, ở trước mặt nữ nhân này, hắn không ngốc đầu lên được, mặc dù hắn rất muốn nhìn nàng một cái.
Mạc Khuynh Thành vẫn chú ý học viên đi ra ngoài, đối với chuyện ngày đó, nàng vẫn tâm tồn hổ thẹn, thấy Tần Vấn Thiên truy sát Âu Phong, nàng liền trực tiếp quát Tần Vấn Thiên, không có tỉ mỉ hỏi qua xảy ra chuyện đã.
Thẳng đến tà dương xuất hiện, rặng mây đỏ chiếu xuống Hắc Ám Sâm Lâm, Tần Vấn Thiên vẫn không có xuất hiện, Đế Tinh Học Viện đã có hơn ba trăm người đi ra.
So với Học viện Vũ phủ khác, Đế Tinh Học Viện khảo hạch thông qua tỉ lệ cao nhất, nhưng nhân số vẫn ít nhất, bất quá Sở Quốc hơn trăm thành trì, cộng thêm thiếu niên thiên tài của các quốc gia khác cũng sẽ đến, như vậy tính ra, hơn ba trăm người, đích xác là nhỏ bé không đáng kể.
- Âu Phong, các ngươi làm gì Tần Vấn Thiên?
Ánh mắt của Mạc Khuynh Thành đột nhiên rơi vào trên người Âu Phong, lãnh đạm hỏi.
- Ta không biết, Hắc Ám Sâm Lâm lớn như vậy, có lẽ gặp phải Yêu Thú chết rồi.
Âu Phong có chút hốt hoảng nói.
Trên người Mạc Khuynh Thành có một cỗ khí tức mạnh mẽ phóng ra, Âu Phong trốn ở phía sau Âu Thần, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành lạnh lùng nói:
- Nếu như hắn có chuyện gì, hơn nữa còn là ngươi gây nên, ngươi liền chờ xem.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành liền xoay người ngồi phi hạc rời đi, Nhược Hoan nhìn thân ảnh Mạc Khuynh Thành đi xa, thầm nghĩ nữ nhân này đã biết sai, liền không có trách nàng cái gì.
Ánh mắt của nàng lạnh như băng quét nhìn Âu Thần cùng Âu Phong.
- Chuyện này, ta sẽ tra rõ.
Mạc Thương có chút hối hận đồng ý ý kiến của sư tôn, suy cho cùng tu vi của Tần Vấn Thiên còn yếu, lại bị người tính toán, nếu như thật có chuyện gì, hắn có lẽ không thể an lòng.