Chương 71: Lạc Thiên Thu
--
- Dao tỷ.
Tần Vấn Thiên ngây người, nhìn khuôn mặt kia, bất ngờ đúng là Tần Dao.
Hình như có cảm ứng, ánh mắt của Tần Dao nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên, tâm nàng bỗng nhiên run rẩy, đôi mắt có một tia chấn động kịch liệt, hận không thể lao xuống ôm lấy Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt hai người ở trên không trung va chạm, Tần Vấn Thiên kịp phản ứng, đi nhanh về phía này.
- Không được, bây giờ Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện được coi trọng, đứng vững gót chân, ta không nên gặp hắn, miễn kéo hắn vào phiền phức.
Tần Dao thấy Tần Vấn Thiên đi tới, trong lòng khẽ run, nàng buông màn che xuống, đồng thời mở miệng nói:
- Đi nhanh lên một chút.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, nhất thời tốc độ của đoàn người càng nhanh, Tần Vấn Thiên đã xông vào trong đám người, bôn tẩu về phía Tần Dao, nhưng thấy một bóng người đạp ngựa chặn đường đi của hắn, lạnh lùng nói:
- Không được đến gần.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên ngưng lại, cảm thụ được khí thế cường đại, hắn biết mình không có khả năng tiến lên.
- Tại sao có thể như vậy, Dao tỷ nhìn thấy ta, vì sao làm bộ không biết.
Tần Vấn Thiên ngốc tại chỗ, kỵ sĩ kia lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, thấy Tần Vấn Thiên không có động tác, lúc này mới xoay người rời đi.
Rất nhanh, thân ảnh đoàn người đi xa, lưu lại Tần Vấn Thiên đứng ngẩn người ở chỗ đó.
- Ngươi nhận thức người trong kiệu?
Phàm Nhạc đi tới hỏi, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên.
- Ta nghe người ven đường nói đây chính là Thái tử phi dự bị của Tuyết Vân Quốc, ngươi sẽ không nhận lầm người chứ?
Phàm Nhạc thì thầm một tiếng.
- Tuyết Vân Quốc, không sai, Dao tỷ ở đầu năm đi Tuyết Vân Quốc tu hành, bảy tám tháng này, đến cùng xảy ra chuyện gì.
Tâm của Tần Vấn Thiên có chút loạn, Tuyết Vân Quốc, người được đề cử Thái tử phi?
- Chúng ta đi thôi.
Mang nghi hoặc, Tần Vấn Thiên xoay người tiếp tục đi về phía Đế Tinh Học Viện, chuyện tình của Tần Dao, hắn chuẩn bị tìm hiểu tin tức, nhất định phải hiểu rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Sau khi Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc mang Tiểu Hỗn Đản trở lại Học viện, phát hiện rất nhiều người nhìn bọn họ đều mang theo vài phần dị dạng, không khỏi có chút hồ nghi, tuy nói bọn họ ở Đế Tinh Học Viện coi như có chút danh khí, nhưng hôm nay ánh mắt của mọi người có vẻ hơi cổ quái, tựa hồ... là đồng tình.
- Tần Vấn Thiên trở lại rồi.
- Người này đi ra ngoài lịch luyện hơn hai tháng, nghe nói là lặng lẽ đi Hắc Ám Sâm Lâm, bất quá lần này trở về, có lẽ thảm.
Rất nhiều người thấp giọng nói, tin tức Tần Vấn Thiên trở về Đế Tinh Học Viện, rất nhanh truyền ra ở trong học viện.
Chờ Tần Vấn Thiên trở lại nơi ở, phát hiện bên ngoài có không ít người, Hân Nhiên cũng ở đây.
- Hân Nhiên, sao ngươi cũng ở đây?
Tần Vấn Thiên có chút hồ nghi nói.
- Các ngươi làm sao chọc tới Lạc Thiên Thu rồi?
Hân Nhiên có chút nóng nảy nói, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc liếc nhau, Lạc Thiên Thu, bọn họ tựa hồ không biết người này a?
- Hai mươi ngày trước, Lạc Thiên Thu trở lại Học viện, sai người đến đây truyền lời, bảo ngươi trở lại Học viện liền đi gặp hắn.
Hân Nhiên tiếp tục nói.
- Lạc Thiên Thu, chẳng lẽ là Lạc thiếu kia.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, trước kia thời điểm hắn tranh đoạt Huyết Viêm Quả, Triệu Nghị mang Phùng Lâm xuất hiện, nói Lạc thiếu đang ở phụ cận, Long Bác lập tức nói hiến Huyết Viêm Quả.
- Đúng, hẳn là Lạc Thiên Thu rồi, các ngươi có thể sẽ gặp rắc rối.
Hân Nhiên hít một tiếng:
- Lạc Thiên Thu này là nhân vật phong vân của Học viện, thiên phú cực cao, lúc trước các vị Trưởng lão vì tranh thu hắn mà vô cùng kịch liệt, Luân Mạch cảnh thất trọng, ít có người dám trêu chọc, mặc dù là người của Kỵ Sĩ minh, cũng đều rất kiêng kỵ Lạc Thiên Thu, chưa bao giờ đi đắc tội.
- Người của Kỵ Sĩ minh ta cũng đắc tội, đã tránh không được, như vậy cũng không tất lưu ý nhiều một cái.
Tần Vấn Thiên lộ vẻ rất bình tĩnh, Lạc Thiên Thu này cũng thật bá đạo, mình ở trong Hắc Ám Sâm Lâm cướp đoạt Huyết Viêm Quả, hắn lại coi là của mình.
Đến Học viện, Lạc Thiên Thu lại tới tìm hắn gây sự, bảo hắn đi gặp.
- Ngươi còn không có biết rõ ràng, Lạc Thiên Thu này không giống người của Kỵ Sĩ minh, người của Kỵ Sĩ minh hành sự còn có cố kỵ, nhưng Lạc Thiên Thu không giống, hắn từ trước đến nay muốn làm gì thì làm, cái gì cũng dám làm, ngoại trừ không có ở trong học viện giết người, những chuyện khác đều đã làm, từng một lời không hợp phế đi mấy vị cường giả, hơn nữa, nghe nói thế lực sau lưng của hắn rất khủng bố.
Hân Nhiên sốt ruột nói.
- Các ngươi minh bạch là tốt rồi.
Lúc này có một thanh âm truyền đến, đám người Tần Vấn Thiên xoay người, liền thấy một người đi tới, chính là Phùng Lâm lúc trước cùng Triệu Nghị xuất hiện.
- Vật của Lạc thiếu, các ngươi cũng dám trộm, mang theo đồ vật, đi vào Tu La minh chịu đòn nhận tội, có lẽ Lạc thiếu sẽ theo nhẹ xử trí hai người các ngươi.
Phùng Lâm nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, chính là hai người này cùng con chó kia, Huyết Viêm Quả trộm sạch sẽ.
- Trộm?
Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc sửng sốt một chút.
- Bảo vật trong Hắc Ám Sâm Lâm, ai đoạt được chính là của người đó, cái gì gọi là trộm? Lúc đó, Lạc Thiên Thu tựa hồ còn không ở chỗ đó đi.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, Phùng Lâm này nói, không tránh khỏi quá hoang đường.
- Long Bác đã đưa Huyết Viêm Quả cho Lạc thiếu, như vậy, cũng đã là của Lạc thiếu, ai cũng không thể nhúng tay.
Phùng Lâm thấy Tần Vấn Thiên phản bác, không khỏi quát lạnh một tiếng:
- Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ bị được Học viện coi trọng liền có tư cách ngỗ nghịch ý tứ của Lạc thiếu, ngay cả nhân vật như Mộ Dung Phong, Lạc thiếu một tay liền có thể bóp chết.
Nói xong Phùng Lâm vung ống tay áo, xoay người rời đi, tiếp tục nói:
- Trong vòng một ngày nếu không thấy ngươi đến thỉnh tội, tự gánh lấy hậu quả, lửa giận của Lạc thiếu, ngươi thừa nhận không nổi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng Phùng Lâm rời đi, ánh mắt hiện lên một tia lãnh mang.
- Chó săn có thể làm đến lớn lối như vậy, cũng rất khác người rồi.
Phàm Nhạc lạnh như băng nói.
- Lão sư cùng Nhược Hoan tỷ cũng tới.
Lúc này Tần Vấn Thiên thấy xa xa có hai bóng người, là Mạc Thương cùng Nhược Hoan.
- Tiểu sư đệ, ngươi thật có thể gây sự.
Nhược Hoan nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười, làm cho Tần Vấn Thiên cười khổ.
Xem ra Lạc Thiên Thu quả này thực không giống bình thường, bằng không Mạc Thương lão sư cùng Nhược Hoan sư tỷ sẽ không xuất hiện ở nơi này.
- Ta căn bản không có chọc tới hắn.
Tần Vấn Thiên nhún vai, sau đó giải thích chuyện đã xảy ra một lần.
- Huyết Viêm Quả, khó trách.
Nhược Hoan nghe Tần Vấn Thiên kể hiểu rõ, bảo vật động lòng người, nhất là bảo vật như Huyết Viêm Quả có thể giúp cường giả Luân Mạch cảnh đột phá cảnh giới.
- Vấn Thiên.
Lúc này, ánh mắt của Mạc Thương nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói:
- Từ sự tình này xem ra, ngươi làm tất nhiên không có vấn đề, ngược lại ngươi đã làm rất khá, trên thế giới này không có gì phân đúng sai tuyệt đối, đều là cầm thực lực nói chuyện, chỉ có thể nói vận khí ngươi không tốt đụng phải Lạc Thiên Thu mà thôi.
- Lạc Thiên Thu.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng, lúc trước hắn đắc tội Âu Thần, Mạc Thương cũng không có coi trọng qua, hiển nhiên ở trong mắt Mạc Thương, phân lượng của Lạc Thiên Thu này còn nặng hơn Âu Thần.
- Vấn Thiên, ngươi đã từ Thiên Ung Thành đi ra, nên minh bạch một đạo lý, tuy thế giới bên ngoài đặc sắc, nhưng rất nguy hiểm, cường giả như mây, đệ tử đại thế lực đông đảo, người thiên phú kiệt xuất đếm mãi không hết, mặc dù thiên phú của ngươi phi phàm, nhưng muốn lớn lên không phải dễ dàng như trong tưởng tượng, bao nhiêu thiên tài chết yểu ở thời thiếu niên?
Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói:
- Đây là ở Học viện, một ngày kia ngươi ly khai Học viện hành tẩu Đại Lục sẽ phát hiện càng như vậy, cho nên có đôi khi cần ẩn nhẫn.
- Lão sư, có gì cứ nói cho Vấn Thiên đi, chuyện này ta đều minh bạch.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói, biết Mạc Thương có gì muốn nói, lại sợ đả kích hắn.
Thần sắc của Mạc Thương đọng lại, sau đó khẽ gật đầu:
- Đi gặp Lạc Thiên Thu đi, nếu nói trong học viện này có người dám giết ngươi, như vậy Lạc Thiên Thu này, nhất định là một người trong đó.
Con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, hỏi:
- Lạc Thiên Thu này có thân phận như thế nào?
- Ngươi tạm thời còn không có thiết yếu biết.
Mạc Thương đáp lại nói:
- Nhược Hoan sẽ đi cùng ngươi, nếu còn có Huyết Viêm Quả, liền đưa cho Lạc Thiên Thu đi.
Tần Vấn Thiên trầm ngâm, lập tức gật đầu cười:
- Ta sẽ đi gặp hắn.
Tần Vấn Thiên minh bạch, Mạc Thương lão sư là vì tốt cho hắn, Lạc Thiên Thu đã muốn hắn đi gặp, hắn đi.
- Đã như vậy, có chuyện gì, ngươi và Nhược Hoan trò chuyện, ta đi trước.
Mạc Thương nói xong liền rời đi, Nhược Hoan xoa xoa đầu Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Tiểu sư đệ, cao hơn rồi, hơn nữa tựa hồ càng đẹp trai hơn chút.
Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, liên tục cười khổ:
- Sư tỷ, ta có một sự tình muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Chuyện gì?
Nhược Hoan hiếu kỳ nói.
- Ta vừa mới ở Hoàng Thành thấy được tỷ của ta Tần Dao, hơn nữa nàng đi theo người Tuyết Vân Quốc tới, nghe nói... Là Thái tử phi dự bị của Tuyết Vân Quốc, sư tỷ có thể tra tra việc rõ ràng này hay không?
- Được rồi, giao sự tình này cho ta, sáng mai ta tới tìm ngươi, đi gặp Lạc Thiên Thu, được không?
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
Nhược Hoan cùng Hân Nhiên ly khai, chỉ để lại Phàm Nhạc cùng Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi thực sự muốn đi?
- Ngươi không thấy ngay cả Mạc Thương lão sư cũng tới sao, nhất định là phải gặp.
Tần Vấn Thiên đi vào trong phòng, Phàm Nhạc đi vào theo, có chút phiền muộn:
- Xem ra sau này làm việc, phải nhớ trảm thảo trừ căn.
Tần Vấn Thiên minh bạch ý tứ của Phàm Nhạc, nếu như lúc đó bọn họ có đủ thực lực, diệt trừ đám người Long Bác cùng với Phùng Lâm, thì sẽ không có cục diện bây giờ rồi.
- Huyết Viêm Quả thì sao, ngươi tính toán hiến ra?
Phàm Nhạc tò mò nhìn Tần Vấn Thiên, hắn biết Tần Vấn Thiên nhìn như tùy ý, nhưng nội tâm đặc biệt kiêu ngạo, đi xin lỗi còn muốn giao Huyết Viêm Quả, việc này có chút mất mặt.
Tần Vấn Thiên lấy ra Huyết Viêm Quả còn dư lại, trực tiếp ném vào trong miệng, một ngụm ăn hết, làm cho đôi mắt của Phàm Nhạc ngưng tụ, người này thật độc ác.
Tần Vấn Thiên nuốt Huyết Viêm Quả vào, trong mắt có một đạo lãnh mang sắc bén lóe lên rồi biến mất, hi vọng Lạc Thiên Thu không nên quá đáng, còn Huyết Viêm Quả, làm sao có thể giao ra.
Trên thế giới này, thực lực mới là trọng yếu nhất.
Không có thực lực, ngươi lấy cái gì kiêu ngạo; không có thực lực, lấy cái gì bảo vệ tôn nghiêm của ngươi; không có thực lực, mình cũng không bảo vệ được, lấy cái gì bảo vệ ngươi thân nhân, bằng hữu.