Thái Cổ Thần Vương

Chương 83: Ta không thể chết được

Chương 83: Ta không thể chết được





Tần Vấn Thiên ngồi dưới đất, không để ý trong cơ thể xao động, chỉ thấy hắn lấy ra ngân châm, liên tục đâm vào huyệt vị toàn thân.
Trong khoảnh khắc, huyết dịch lần thứ hai sôi trào lên, lại lần nữa sử dụng Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh Châm Pháp, muốn cởi bỏ huyết mạch gông xiềng, đồng thời hai tay của hắn mang theo Thần binh bao tay, chính là lấy Quy Nguyên Thần Văn khắc họa thành.
- Ầm!
Chỉ thấy một chân quét ngang đến, từng đạo cước ảnh nộ khiếu, muốn phá hủy Tần Vấn Thiên, người này có thể ở dưới Kim Hình Kiếm công kích may mắn tránh khỏi, hiển nhiên có chỗ hơn người, lực lượng trên đùi vô cùng khủng bố, tốc độ cũng cực nhanh, bởi vậy hắn là cái thứ nhất trùng kích tới.
- Đùng!
Bàn tay của Tần Vấn Thiên đưa ra, bàn chân có thể nổ nát cự thạch bị hắn chế trụ, thân thể người nọ mất cân bằng, thần sắc đại biến, thời điểm nhìn Tần Vấn Thiên chỉ thấy trong mắt đối phương lộ ra tia máu, như Hồng Hoang Mãnh Thú.
Tay trái của Tần Vấn Thiên xuất hiện Tinh Thần Cự Chùy, bỗng nhiên đập tới đối phương, sau đó một tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Cũng ở lúc này, Tần Vấn Thiên đứng dậy, khí tức trên người càng cuồng bạo, bộ pháp run lên, hắn lao về phía hai người muốn truy kích Tần Dao, Cửu Thiên Côn Bằng Quyết cấp hoàn mỹ cộng thêm lực lượng bạo phát thời khắc này, tốc độ hắn nhanh bực nào, chỉ nháy mắt hắn liền đuổi theo, Kim Cương Ấn phá không giết ra, tồi khô lập hủ, trực tiếp đánh giết hai người.
Lạc Thiên Thu thủy chung ngồi ở trên chiến mã, mắt thấy hết thảy phát sinh, chỉ thấy thần sắc của hắn hơi có chút ba động, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên lại dùng bí pháp dẫn động Huyết Mạch Chi Lực, cộng thêm Thần binh bao tay, có thể bộc phát ra chiến lực càng mạnh, nhưng trong mắt hắn, đây bất quá là sắp chết giãy dụa mà thôi.
- Hả?
Đúng lúc này, Lạc Thiên Thu ngẩng đầu nhìn xa xa, hắn tựa hồ cảm thấy một cỗ Yêu khí đáng sợ đang bay đến bên này, bầu trời xa xăm, dường như đều bị một mảnh mây đen bao phủ.
- Xem ra hôm nay gây ra động tĩnh không nhỏ, lại dẫn phát tiểu thú triều.
Lạc Thiên Thu thấy Yêu khí kia che khuất bầu trời, không khỏi nói thầm một tiếng, tùy tiện nói:
- Không cần đuổi theo Tần Dao.
Những người kia cũng nhìn thấy Yêu khí khủng bố kéo tới, gật đầu, đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hiện tại, trước tru diệt người này.
Lạc Thiên Thu đi xuống chiến mã, bước ra một bước, Tần Vấn Thiên liền cảm thấy một cỗ nguy cơ cường liệt.
Bước chân của Lạc Thiên Thu nhìn như rất chậm, nhưng lại như lúc nào cũng có thể hàng lâm, toàn thân hắn tắm gội lôi uy, giống như một Lôi Thần khủng bố.
- Đùng.
Mặt đất rung động, Lạc Thiên Thu hàng lâm ở trước người Tần Vấn Thiên, quyền mang đánh giết tới, Lôi uy cuồn cuộn giết ra ngoài, quang mang rực rỡ để mắt người không thể mở ra.
Tần Vấn Thiên đạp một cái, Luân Mạch Ấn bạo phát, như bài sơn đảo hải, Thiên Địa gào thét.
Cước bộ của Lạc Thiên Thu vững như Thái Sơn, lần thứ hai đi tới, quyền mang run rẩy, như liên tục đánh ra ba lần, chấn động ầm ầm đáng sợ truyền đến trên người Tần Vấn Thiên, hắn chỉ cảm thấy thân thể xuất hiện vết rách, Lôi Điện lưu chuyển ở trên người hắn, như muốn xé nát huyết nhục.
- Thật mạnh.
Đám người bên cạnh muốn tiến lên, thấy Lạc Thiên Thu cường đại như vậy không khỏi thán phục một tiếng, đây là Lạc Thiên Thu, rất có phong thái của kỳ phụ, ngày trước cha của Lạc Thiên Thu, từng để Sở Quốc long trời lở đất.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được Tinh Hồn cùng với Thần Thông công pháp của Lạc Thiên Thu bá đạo, chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong Thần binh bao tay chứa đựng Thần Nguyên toàn bộ bạo phát, một sát na này, hắn vỗ ra một chưởng, như kinh đào hải lãng, chưởng ấn chìm ngập Thiên Địa, thần sắc của Lạc Thiên Thu run lên, Lôi Tôn Tinh Hồn nở rộ, chỉ thấy đôi mắt của hắn như điện, bạo kích mà ra.
Tần Vấn Thiên cảm giác toàn thân chết lặng, hắn điều động Thần Nguyên đến tròng mắt, nhưng thân thể vẫn bị đánh bay ra ngoài.
Cũng ở lúc này, bước chân của Lạc Thiên Thu xẹt qua trên mặt đất, lại bị đánh lui về phía sau, không khỏi kinh ngạc nhìn Thần binh bao tay của Tần Vấn Thiên một chút.
Ngẩng đầu nhìn xa xa, Lạc Thiên Thu cảm giác Yêu khí càng ngày càng nặng, hắn thậm chí thấy được Yêu Thú chạy như điên tới, không khỏi quát lên:
- Lui.
Tiếng nói của hắn vừa ra, nhất thời những người truy kích Tần Vấn Thiên còn sống sót kia nhao nhao lui về, nhưng Lạc Thiên Thu lại dạo bước về phía Tần Vấn Thiên lần nữa, trước khi lui cũng phải giết chết người này.
Tần Vấn Thiên thấy Lạc Thiên Thu đi tới, hắn nuốt xuống tiên huyết chuẩn bị phun ra, toàn bộ Thần Nguyên trong cơ thể bạo động lên, thực lực của Lạc Thiên Thu quá mạnh, cảnh giới hai người chung quy chênh lệch rất lớn, Lạc Thiên Thu là Luân Mạch thất trọng đỉnh phong a.
Hắn có thể đối phó Luân Mạch thất trọng như Yến Vũ Hàn, nhưng so với Lạc Thiên Thu còn kém rất lớn.
- Đi thôi.
Lạc Thiên Thu hàng lâm ở trước người Tần Vấn Thiên, bàn tay ấn tới, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một Lôi Điện Tôn Giả trùng kích tới hắn, căn bản không có cách chống lại.
Tần Vấn Thiên tụ lên toàn bộ lực lượng đánh ra một chưởng, nhưng hắn cảm giác chưởng ấn của mình không ngừng bị phá hủy, cuối cùng một cỗ Lôi Điện ý chí khủng bố nhảy vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn bay ra ngoài, té lăn trên đất, toàn thân không còn có một chút lực lượng.
Lạc Thiên Thu thấy một đám Yêu Thú chạy như điên tới, hắn xoay người rời đi, tốc độ cực nhanh, âm thanh ầm ầm khủng bố không ngừng, đây là Yêu Thú chà đạp đại địa, chỉ thấy một con Yêu thú hàng lâm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cúi đầu nhìn hắn một cái, sau đó vòng qua thân thể hắn, tiếp tục điên cuồng bôn tẩu về phía trước.
Rất nhanh, không ngừng có Yêu Thú trùng kích về phía Tần Vấn Thiên, những Yêu Thú này đều không có đi chà đạp thân thể Tần Vấn Thiên, mỗi lần đều vòng qua bên cạnh hắn.
Cái này, tựa hồ Tần Vấn Thiên cũng có thể cảm giác được, hắn cảm giác mình như muốn chết, ý thức của hắn đã phiêu hốt, dường như khó mà ngưng tụ lại.
- Ý thức tán loạn, người liền chết, ta phải sống.
Trong nội tâm Tần Vấn Thiên hiện ra chấp niệm cường liệt không gì sánh được, hắn không thể chết được.
Thù lớn chưa trả, hắn đâu có thể chết.
Phụ thân Tần Xuyên thân hãm Hắc Bảo, hắn đâu có thể chết.
Dao tỷ lúc nào cũng có thể rơi vào hiểm cảnh, hắn đâu có thể chết.
Hắn chết, không phải để Mạc Thương lão sư thất vọng sao, hắn chết, làm sao xứng đáng được Nhược Hoan sư tỷ chiếu cố, hắn chết, mập mạp có lẽ sẽ bị người của Kỵ Sĩ minh khi dễ.
Tần Vấn Thiên hắn không thể chết được, ý chí của hắn không thể tán.
Lúc này, bên cạnh Tần Vấn Thiên, xuất hiện một con Yêu thú cường đại… Hắc Phượng Điêu, điêu thân phượng vũ, đôi mắt sắc bén như đao.
Hắc Phượng Điêu này cúi đầu nhìn Tần Vấn Thiên, con mắt sắc bén lấp loé không yên, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
Tần Vấn Thiên cảm thấy Hắc Phượng Điêu tồn tại, hắn như có ánh mắt, có thể thấy hết thảy phía ngoài, chỉ cần Yêu Thú này muốn, chỉ sợ hắn sẽ chết thảm tại chỗ.
- Ta không thể chết được.
Chấp niệm của Tần Vấn Thiên càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất như có một cỗ Mộng Niệm sinh ra, đột ngột, hắn như cùng Hắc Phượng Điêu xuất hiện ở một không gian đặc thù.
Hắc Phượng Điêu kia sửng sốt một chút, trong mắt hình như có vẻ kinh ngạc.
- Mộng cảnh.
Hắc Phượng Điêu nhìn Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên như có thể nghe được nó nói, hắn không muốn chết ở Hắc Ám Sâm Lâm, chấp niệm cường liệt dĩ nhiên để hắn bước vào Chú Mộng Pháp Quyết tầng thứ hai, Nhập Mộng cảnh.
Đây là mộng của Tần Vấn Thiên, hắn tạo nên mộng cảnh, kéo Hắc Phượng Điêu vào trong mộng cảnh.
Lấy lực lượng của Hắc Phượng Điêu, nó có thể cưỡng ép xé rách mộng cảnh lui ra ngoài, nhưng nó không làm vậy.
- Huyết mạch n trong cơ thể ngươi, là loại huyết mạch nào?
Hắc Phượng Điêu có thể cùng Tần Vấn Thiên tiến hành giao lưu, bởi vì đây là mộng của Tần Vấn Thiên.
- Ta không biết.
Tần Vấn Thiên lắc đầu.
- Vậy ngươi là người nào của Sở Quốc, tại sao lại có pháp môn tạo mộng?
Hắc Phượng Điêu lại hỏi, pháp môn tạo mộng, ở Sở Quốc là cực kỳ hiếm thấy.
Tần Vấn Thiên thế mới biết, nguyên lai chỉ số thông minh của Yêu Thú trong Hắc Ám Sâm Lâm, so với hắn tưởng tượng càng cao.
- Ta là Sở Quốc Thiên Ung Thành, Tần phủ Tần Vấn Thiên, còn tạo mộng pháp môn, là công pháp trưởng bối của ta truyền thụ cho ta tu hành.
Tần Vấn Thiên cẩn thận hồi đáp, Hắc Phượng Điêu tựa hồ trầm ngâm, sau đó lại nói một tiếng:
- Thâm thụ trọng thương mà bất tử, lại có huyết mạch như vậy, ta đưa ngươi một hồi tạo hóa, sống hay chết, nhìn bản thân của ngươi.
Nói xong, Hắc Phượng Điêu xé mở mộng cảnh, Tần Vấn Thiên cảm giác mình bay lên trời, bị lợi trảo của Hắc Phượng Điêu chế trụ, bay vào trung tâm của Hắc Ám Sâm Lâm.
Sau khi Hắc Phượng Điêu rời đi, thú triều cũng bắt đầu thối lui, dường như Hắc Phượng Điêu chính là chủ đạo của cỗ thú triều này.
Rất nhanh, Hắc Ám Sâm Lâm lại dần dần khôi phục bình tĩnh.
Trong hư không, có cường giả ngồi trên Yêu Thú bay tới.
- Khuynh Thành, người ở đâu?
Một lão giả ngồi trên Sư Thứu Yêu Thú nhìn Mạc Khuynh Thành mở miệng hỏi, đôi mắt Mạc Khuynh Thành lập loè nói:
- Không rõ, ta bị Sở Thiên Kiêu chặn lại, sau đó Lạc Thiên Thu đi vào truy sát Tần Vấn Thiên.
- Lại là Lạc Thiên Thu.
Trong mắt lão giả lóe lên một tia lãnh mang, ở bên cạnh hắn, bất ngờ còn có một vị cường giả, đúng là Nhậm Thiên Hành.
- Sở Thiên Kiêu này thật to gan, cái gì cũng dám làm, hơn nữa cùng người nọ đi rất gần, nếu như hắn chấp chưởng Sở Quốc, có lẽ sau này Đế Tinh Học Viện sẽ nguy hiểm.
Nhậm Thiên Hành thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm.
- Thiên Hành, như Khuynh Thành nói, thiên phú của Tần Vấn Thiên tuyệt không thua kém Lạc Thiên Thu, lại cực kỳ trọng tình, phụ thân hãm tuyệt cảnh cũng không rời không bỏ, nếu như hắn sống, Đế Tinh Học Viện toàn lực nâng đỡ.
Lão giả mở miệng nói, làm cho Nhậm Thiên Hành gật đầu:
- Ta vốn muốn xếp hắn vào kế hoạch, lần này nếu hắn có thể sống trở lại Đế Tinh Học Viện, Đế Tinh Học Viện sẽ vì hắn lót đường.
Thoại âm rơi xuống, bọn họ lần thứ hai gào thét mà đi, đến trong Hắc Ám Sâm Lâm tìm kiếm, nhưng không phát hiện tung tích của Tần Vấn Thiên, thậm chí thi thể cũng không thấy, không biết sống chết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất