Thái Hậu Cũng Muốn Yêu Đương

Chương 03:

Chương 03:
Hắn chỉ thẳng vào đầu ta mà mắng:
“Đồ ngu! Gọi một tiếng Thái hậu mà ngươi tưởng mình là nhân vật lớn à? Ta đã đưa ngươi vào cung như thế nào đây!”
“Tiêu Hoa Diễm cùng Thôi gia kết oán, có lợi gì cho ngươi?”
Ta ôm trán, cố gắng đứng thẳng người.
“Ngươi và mẫu thân ngươi đều là hạng vô dụng, sao ta lại sinh ra được đứa ngu ngốc như ngươi!”
Nghe hắn mắng mẫu thân ta, trong lòng ta dâng lên một cơn hận ý cuồn cuộn.
Bề ngoài không biểu lộ, ta cố nở nụ cười:
“Phụ thân dạy đúng, nữ nhi đã biết lỗi rồi.
Nhưng mà Tiêu Hoa Diễm chưa chắc đã động thủ với Thôi gia.”
Viên Càn Hữu trợn mắt: “Ngươi có ý gì?”
“Thôi gia mấy năm nay quanh co ứng phó, đối với phụ thân một kiểu, đối với Tiêu Hoa Diễm lại một kiểu khác.
Vương phi tư thông cũng đâu phải lần đầu, chẳng lẽ Tiêu Hoa Diễm thực sự không biết? Hay là Thôi gia đã đưa cho hắn thứ gì đó…”
Sắc mặt Viên Càn Hữu dịu đi đôi chút, ta tiếp tục nói:
“Huống hồ, Thôi Kình Hải vững vàng chức Hộ bộ thượng thư, nhị ca mãi mãi chỉ làm đến Hộ bộ thị lang.
Phụ thân à, người nắm không chắc thì đừng giữ nữa.”
“Để lão phụ nghĩ đã…”
Hắn tất nhiên phải nghĩ, bởi Thôi gia chính là túi tiền của hắn.
Tuy Thôi gia hai bên đều lấy lòng, nhưng Thôi Kình Hải lão gian kia đối với lời nói của phụ thân ta luôn vâng lời răm rắp.
Phụ thân mới có thể có tiền nuôi quân riêng, lo liệu mọi việc trong triều đình, công lao lớn nhất là do hắn đảm nhiệm.
Bảo hắn tự chặt cánh tay mình, há dễ dàng sao?
Viên Càn Hữu trút giận xong, sắc mặt lập tức dịu xuống.
Hắn chậm rãi nói:
“Là ta nhất thời nóng giận, đừng trách cha, cha làm vậy đều vì nhà họ Viên chúng ta cả.”
“Nữ nhi hiểu rõ, nữ nhi cũng mong nhà họ Viên ngày càng tốt đẹp.”
Đêm khuya, ta vuốt ve chiếc ngọc bội mà mẫu thân để lại.
Năm ta bảy tuổi, Viên Càn Hữu ném sợi bạch lăng của mẫu thân xuống chân ta:
“Mẫu thân ngươi dụ dỗ đệ đệ ta, chết là chuyện đáng kiếp!”
Nhưng ta biết rõ, chính là Viên Càn Hữu đã bức nàng lấy mạng mình để bày cục diện.
Chỉ vì loại bỏ người em trai ruột đang đe dọa địa vị quyền lực của hắn…
Ta siết chặt ngọc bội, lạnh lùng cười:
“Viên Càn Hữu, ta nhất định sẽ lấy xương ngươi, lót đáy quan tài cho mẫu thân ta!”
Bóng đen ngoài cửa thoáng qua, dừng lại chốc lát rồi âm thầm rời đi.
Lục Oanh đẩy cửa bước vào:
“Hoàng nương, là ám vệ của Nhiếp chính vương.”
Ta mệt mỏi buông búi tóc xuống: “Lại tới giám thị sao?”
“Là một lọ thuốc mỡ.”
Tay ta khựng lại.
Dám công khai như vậy, chẳng lẽ muốn đầu độc ta?
……

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất