Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 44

Editor: Mứt Chanh


Lời Lục Diễn buột miệng thốt ra, nàng còn chưa nói lời nào thì trong lòng hắn đầu tiên là rung động, đã cảm thấy càn rỡ, lại không tự giác mà phác họa ra một hình ảnh đẹp.


Thẩm Tân Di không nghĩ tới thế thân bé nhỏ đột nhiên biến thành cợt nhả như vậy, nàng thâm trầm nói: "Ta càng muốn xem ngươi dùng nó đùa bỡn chính ngươi."


Lục Diễn: "..."


Nàng lại hùng hồn nói: "Lại nói xem tay ngươi thì thế nào? Chỉ cần ta nguyện ý, còn có thể xem ngươi X nữa!"


Lục Diễn: "..."


Thẩm Tân Di thành công chèn ép thế thân bé nhỏ chết khiếp sau đó, rút kiếm trong tay ra rồi học dáng vẻ của hắn giương kiếm hoa: " Có phải ta sẽ thần công đại thành hay không?"


Lục Diễn nắm lấy tay nàng, hơi hơi nâng cánh tay lên: "Tư thế đều không đúng." Hắn phủ bàn tay lên mu bàn tay của nàng. Da trơn bóng như mỡ, trên móng tay nhiễm sơn móng tay, hắn bất giác dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.


Ban đầu tại sao lại không phát hiện nàng hấp dẫn như vậy chứ?


Tuy rằng Thẩm Tân Di không tập võ qua nhưng vì cường thân kiện thể, nàng còn học cái gì mà Ngũ Cầm Hí Tứ bình quyền. Tuy rằng là khoa chân múa tay nhưng đáp trên giàn hoa vậy là đủ rồi. Nàng tùy ý khoa tay múa chân hai cái đã ra dáng ra hình, vì thế giơ kiếm ngang trước ngực: "Tới, tỷ thí với ta một hồi, đây là trận chiến định mệnh giữa ta với ngươi!"


Lục Diễn khoanh tay trước ngực, nhàn rỗi mà nhìn nàng: "Không thể so." Hắn cúi đầu nghĩ ngợi muốn phúc lợi gì mới tốt, cuối cùng vẫn quyết định rụt rè một chút: "Vẫn là câu nói kia, chỗ tốt đâu?"


Thế thân bé nhỏ lại muốn quyến rũ mình, lúc này Thẩm Tân Di lại không mắc mưu hắn, học dáng vẻ khoanh tay trước ngực của hắn: "Ngươi nghĩ muốn chỗ tốt gì? Cùng lắm thì không so, dù sao ta lại không có tổn thất gì."


Lục Diễn rối rắm mặt trong mặt ngoài một lát rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nàng hôn ta một cái, ta sẽ so với nàng."


Thẩm Tân Di thấy hắn cuối cùng cũng nói ra thì trong lòng đắc ý, cảm thấy hấp dẫn của bản thân quả thực không ai có thể so sánh. Ngay cả thế thân bé nhỏ rụt rè cũng bắt đầu phóng đãng nhưng nàng vẫn quyết định bỏ rơi thế thân bé nhỏ. Nàng xoay người đi ra ngoài: "Vậy thôi, ta cảm thấy so kiếm cũng không có gì vui."


Nàng mới vừa bước ra một bước, eo đã bị người ôm, hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại, hơi cúi đầu, môi dán lên môi nàng.


Thẩm Tân Di vừa định nói chuyện, Lục Diễn đã mở môi răng nàng ra, quấn lấy đầu lưỡi của nàng triền miên. Kỹ thuật của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh, đôi tay kéo ra sau mông nàng rồi hơi nhấc lên, nàng mất chỗ dựa ở không trung, không thể không duỗi tay móc lấy cổ hắn.


Nàng lo liệu tuyệt đối không thể để thế thân bé nhỏ có ý xem thường nên móc lại đầu lưỡi của hắn rồi nhấm nháp. Hai người ngươi tới ta đi, khi tách ra đều thở hổn hển, thở hổn hển không ngừng.


Thẩm Tân Di ngừng một lát, như suy tư gì đó mà vuốt cánh môi mình, lại đắc ý mà cười gian mấy tiếng: "Ngươi quả nhiên đã thần phục dưới sự quyến rũ bất khả chiến bại của ta. Lúc trước không phải khóc kêu không gả cho ta sao? Quả nhiên là giả vờ trinh khiết!"


Lục Diễn nhướng mày, nhìn không được dáng vẻ đắc ý của nàng mà từ từ lặp lại: "Bất khả chiến bại? Chưa chắc à?" Lúc trước không phải hắn từ chối sao? Tuy rằng bây giờ cũng...


Thẩm Tân Di: "Ngoại trừ người chết, không ai có thể tránh được sự quyến rũ của ta!" Nàng nói xong lời mờ mịt này lại trầm giọng nói: "Người duy nhất từ chối ta hiện giờ đã chết."


Lục Diễn biết nàng lại lâm vào kịch bản của nàng. Hắn nâng cằm nàng lên, mổ một chút lên môi nàng: "Ta có một số việc phải vào cung, chờ ta trở lại sẽ so kiếm với nàng."


Thẩm Tân Di không biết lại lâm vào cốt truyện gì, cúi đầu không nói lời nào. Lục Diễn nhìn nàng như vậy thì tức giận mà hôn thật mạnh vài cái ở giữa mày và hai bên má, hơi hơi nâng giọng lên: "Ta phải đi ra ngoài. "


Lúc này Thẩm Tân Di mới phục hồi lại tinh thần, thuận miệng nói: "Tùy ý."


Lục Diễn nhìn nàng như vậy thì hừ khẽ một tiếng, lúc này mới ra khỏi thư phòng.


Hắn nào biết rằng chẳng qua mới bước ra khỏi phủ hai bước mà trong lòng cũng đã bắt đầu nhớ nàng. Hắn không khỏi lấy ra lời nói và việc làm của hai người vừa rồi, mỗi câu nói, mỗi trường hợp đều phóng đại, đặc biệt là cảm giác hôn môi nàng mới vừa rồi, dư vị làm sao cũng không đủ với hắn. Sau khi lặp lại mấy lần cũng không dám trở lại, sợ lần tới không nhớ lại được.


Càng nghĩ hắn càng có xúc động muốn đi vòng vèo về phủ bế nàng lên hôn vài lần, hoặc là thời thời khắc khắc mang theo nàng bên cạnh mình, lúc nào mình cũng có khả năng nhìn thấy.


Hắn hồn vía lên mây như vậy mà vào cung, Văn Xương Đế kêu hắn mấy lần hắn cũng chưa nghe thấy, cuối cùng vẫn cất cao giọng, giống như sấm mùa xuân nổ tung ở bên tai: "Lão Cửu!"


Lúc này Lục Diễn mới hoàn hồn, sắc mặt của Văn Xương Đế không được tốt cho lắm, lục soát sau mười ngày mà ngay cả một sợi tóc của Tề vương phi cũng chưa thấy. Sớm biết Thế tử là kẻ ngu xuẩn như thế, ngay cả người phụ nữ cũng không thấy được, nói cái gì ông ta cũng sẽ không để Quận Vương Dự Chương chọn người làm Thế tử! Ông ta thấy lâu rồi cũng không tìm được Vương phi, chỉ phải đưa tin trước cho Quận vương Dự Chương để ông ta xuống tay với Vương tử do Vương phi sinh ra.


Ông ước gì nhanh chóng tiễn Thế tử đi nên căn dặn Lục Diễn: "Ít ngày nữa Thế tử phải khởi hành, con thay mặt trẫm đưa nó."


Lục Diễn khom người: "Vâng."


Lúc này Văn Xương Đế mới hơi cảm thấy vừa lòng, vung tay lên: "Đi thôi, mẫu hậu con chờ con ở điện Tuyết Hậu, bà ấy có chuyện muốn nói với con."


......


Lục Diễn lại chạy đến chỗ Tề hoàng hậu, Tề hoàng hậu đầu tiên thấy hắn chính là chất vấn Thẩm Tân Di một câu: "Thái Tử Phi đâu? Sao lại không tới với con? Cho dù nó không ở trong cung, bổn cung như cũ vẫn là mẹ chồng nó, chẳng lẽ còn không nhận được bái kiến của nó? Con dâu trong nhà công khanh bình thường đều là sớm tối thưa hầu, kính cẩn nghe theo không làm trái. Con nhìn nó một cái xem, ta thậm chí còn chưa ăn qua một miếng đồ ăn nó làm!"


Lục Diễn nghe xong trận quở trách ập xuống này, tuy rằng không phải nói hắn nhưng trong lòng hắn vẫn cực kỳ không thích như cũ nên nhíu mày nói: "Không phải mẫu hậu ngài nói bảo nàng không có việc gì đừng tiến cung, ngài không muốn nhìn thấy nàng sao?"


Tề hoàng hậu bị nghẹn họng: "Con cứ như vậy mà giúp đỡ cái con tiện tì nhà họ Thẩm kia!"


Sắc mặt và giọng nói của Lục Diễn cùng nhau trầm xuống: "Mẫu hậu nói cẩn thận!"


Tề hoàng hậu chân chính tức muốn chết, bà thật sự coi Lục Diễn như con trai mà đối đãi. Nhưng tâm tính bà hẹp hòi, cho dù Lục Diễn cưới không phải là Thẩm Tân Di mà là một cô gái khác thì phỏng chừng bà cũng nhìn không thuận mắt, huống chi Lục Diễn cưới chính là con gái của nhà họ Thẩm có thù với hắn.


Tuy bà tức giận đến cực điểm nhưng cũng không thể làm ra tư thế la lối khóc lóc lăn lộn, cứng rắn nói: "Ta kêu con tới là vì nhắc nhở con, qua mười ngày sau chính là ngày giỗ của tiên hoàng hậu, con đừng trầm mê nữ sắc, đã quên mất chuyện quan trọng này!"


Ngón tay của Lục Diễn để trong tay áo rộng đột nhiên ngừng lại, sau một lúc lâu mới cụp mắt xuống: "Nhi thần biết, đa tạ mẫu hậu nhắc nhở."


Mới vừa rồi Tề hoàng hậu tức giận mới trách hắn một câu, ngày thường ngay cả nặng lời cũng không nỡ nói với hắn. Nhìn thấy dáng vẻ ít lời của hắn thì trong lòng đau khổ: "Con à, haiz... Thẩm Nữ kia đến tột cùng có cái gì tốt, chẳng lẽ nó không phải là con gái của kẻ thù con sao? Vì nó, ngay cả ta con cũng có thể chống đối, chẳng lẽ tình cảm ta dưỡng dục con mười mấy năm đều là giả sao?"


Lục Diễn nhíu mày: "Mẫu hậu biết con cũng không phải là người như vậy, mẫu hậu cũng đừng thành kiến trong lòng, Thái Tử Phi... cũng không giống với những người khác ở nhà họ Thẩm"


Giữa mẹ chồng nàng dâu kiêng kị nhất chính là làm trò trước mặt mẹ chồng nói vợ tốt, trái lại cũng giống như vậy. Sắc mặt giận dữ của Tề hoàng hậu càng tăng lên: "Không giống nhau? Nếu không phải Thẩm Nữ xinh đẹp thì con có thể nhìn ra cái gì khác biệt hả? Con chính là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc tâm hồn, nhưng dù nó có đẹp đi chăng nữa thì con cũng đừng quên mẹ con chết như thế nào! Thời niên thiếu con mồ côi là do ai làm hại!"


Bà hít một hơi thật sâu, ánh mắt sắc bén: "Nó có tốt đi nữa, chẳng lẽ lại không họ Thẩm sao?"


Lời này nói rất nặng, người Lục Diễn hơi cương cứng, sau một lúc lâu mới nói: "Đương nhiên con sẽ không quên."


Tề hoàng hậu nói với vẻ mặt xúc động, bà lấy khăn lụa lau nước mắt: "Những việc này, ai cũng có thể quên nhưng con thì không thể quên!"


Lục Diễn mím môi, vẻ mặt cứng đờ mà hành lễ cáo từ với Tề hoàng hậu. Trước khi hắn tiến cung thì khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra sung sướng, hiện tại chỉ còn lại có phiền muộn.


Hai anh em Lục Băng cũng lại đây thỉnh an Tề hoàng hậu, Lục Băng nhìn sắc mặt uể oải của Cửu ca nhà mình nên đệ ấy cũng không dám rời đi, thò lại gần hỏi hắn: "Cửu ca làm sao vậy?"


Lục Diễn giống như không nghe thấy, lập tức đi ra ngoài cung. Lục Băng cũng không thể nhìn hắn đi như vậy, nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của hắn, lỡ như đụng vào làm sao bây giờ? Đệ ấy vội vàng kéo hắn: "Cửu ca chậm một chút đi!"


Lúc này Lục Diễn mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện người giữ chặt mình chính là lốp xe dự phòng của vợ mình thì trong đầu hắn nháy mắt xẹt qua nhiều loại cốt truyện hưu thư di chúc, lúc sau mới chậm rãi hoàn hồn: "Thập Thất?"


Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lục Băng nhìn lo lắng trong hắn: "Cửu ca? Huynh làm sao vậy?"


"Xảy ra chút chuyện." Lục Diễn không biết như thế nào, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Đệ cảm thấy Thái Tử Phi như thế nào? "


Lục Băng không hiểu ra sao bị hắn hỏi, trong lòng cân nhắc hai vợ chồng có phải cãi nhau hay không, lúng ta lúng túng đáp: "Đệ và Thái Tử Phi chưa nói qua nói mấy câu, nhưng nhìn khá tốt..."


Lục Diễn cụp mắt xuống, giọng cực nhẹ: "Nàng khá tốt." Hắn như có như không mà buông tiếng thở dài, đầy mặt đều viết phiền muộn mỏi mệt: "Tạo hóa trêu người."


Lúc trước hắn bị ép buộc vào việc hôn nhân này, vốn là muốn cưới tới rồi gạt nàng sang một bên, không nghĩ tới trời xui đất khiến, Thẩm Tân Di lại thành người hắn tâm tâm niệm niệm, đã không thể buông tay, càng không thể buông bỏ. Hắn mới ý thức được bản thân có tình ý với Thẩm Tân Di mấy ngày nay là phấn khích lại đầy cõi lòng chờ mong. Hôm nay lại bị lời nói của Tề hoàng hậu một lần nữa phiền loạn lên.


Lục Băng biết một vài tiểu sử tóm lược của hai người bọn họ. Nghe hắn nói như vậy thì lập tức đã hiểu rõ vài phần, đệ ấy do dự mới nói: "Cửu ca, đệ có câu nói không biết có nên nói hay không."


Lục Diễn quay đầu nhìn đệ ấy: "Nói."


Lục Băng thẹn thùng cười, lời nói lại không thế nào uyển chuyển: "Nói thật ra, đệ luôn không tán đồng với những lời cha thiếu nợ thì con trả. Đệ với chuyện năm đó... Không rõ ràng lắm, nhưng nếu huynh vì cái này mà oán trách hoàng tẩu thì có thể cho qua, dù sao năm đó tẩu ấy còn chưa được sinh ra, huynh không thể vì cái này mà hận tẩu ấy á?"


Lục Diễn hơi cảm động mà nhìn thẳng Lục Băng. Ngay lúc đệ ấy cho rằng hắn muốn mắng ai, Lục Diễn lại gật gật đầu: "Đệ nói có lý."


Lục Băng nhẹ nhàng thở ra, tâm hồn bát quái lại bắt đầu bốc cháy lên: "Cửu ca, có phải huynh thích hoàng tẩu rồi hay không?"


Lục Diễn nhìn đệ ấy một cái, không trả lời vấn đề này mà lập tức rời đi.


......


Sau khi Thẩm Tân Di gả vào tôn thất, lẽ ra còn có cái trình tự tế bái từ đường, đưa về gia phả. Chỉ là trước đó vài ngày đang ở phương nam nên lúc này mới chưa có quy tông. Tề hoàng hậu đã định ra cái ngày, gọi tới một loại hoàng thất tông thân mang Thái Tử Phi quy tông.


Phải nói Tề hoàng hậu cũng là đủ thất đức, ngày quy tông được định ra lại ngay ngày giỗ của Tiên Tề hoàng hậu, nói rõ phải cho người ta ngột ngạt.


Thẩm Tân Di không biết chuyện này, tất nhiên sẽ không có phản ứng gì. Sắc mặt của Lục Diễn lại khó lường, tiến cung xin Tề hoàng hậu ngày khác. Tề hoàng hậu lại bày ra tư thế ngang ngược vô lý, lạnh lùng nói: "Ta đều đã thông tri dòng họ tới rồi, các nhà cũng để trống ngày đó, con cho rằng con muốn sửa là có thể sửa à?"


Lục Diễn cũng là người có tính tình ăn mềm không ăn cứng, vẫn là Thái Hậu tự mình tới khuyên, Lục Diễn nhìn người Thái Hậu đi đường đều bắt đầu còng xuống thì thật sự không đành lòng để bà vì thế tức giận mà hại thân. Lúc này hắn mới tách ra, chỉ là đến ngày quy tông, sắc mặt hắn vẫn luôn không được tốt.


Thẩm Tân Di cũng nhìn ra có gì không ổn, nhịn không được ngẩng đầu hỏi hắn: "Ngươi làm sao vậy?"


Lục Diễn không muốn giận chó đánh mèo với nàng, hơn nữa đây vốn dĩ lại không phải chuyện của nàng nên bình tĩnh lại, duỗi tay sờ lên mặt nàng: "Ta không sao."


Thẩm Tân Di cũng chỉ thuận miệng hỏi, thấy hắn không muốn nói thì cũng không nhiều lời nữa.


Bài vị tôn thất liệt tổ liệt tông đều ở trong điện Thọ Cực, hai người dựa theo phẩm cấp mà thay trang phục, từ đầu đến chân đều quy quy củ củ. Trước tế bái qua tổ tông, sau đó lại cung kính nghe lời dạy dỗ của Hoàng Hậu.


Tuy sắc mặt Tề hoàng hậu âm trầm nhưng đáy mắt cũng mang theo chút vui sướng đắc ý khi người gặp họa. Bà ta dựa theo quy trình từ đầu đến cuối, lễ nghĩa của Lục Diễn không có thiếu sót, chỉ là luôn có hơi lơ đễnh. Tề hoàng hậu lộ vẻ thất vọng, vội vàng xử lý quá trình, tuyên bố tông thân và Thái Tử Phi có thể tan.


Thẩm Tân Di đi ra vài bước mới phát hiện không thấy Lục Diễn đâu nên quay đầu hỏi: "Thái Tử đâu?"


Đinh tư cục phía sau nàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Hồi điện hạ, Thái Tử còn đang trong điện Thọ Cực, hôm nay... Là ngày giỗ của Tiên hoàng hậu."


Vẻ mặt của Thẩm Tân Di khẽ động, nhấc làn váy đi vòng vèo trở về: "Các ngươi đừng đi theo ta, ta đi xem Thái Tử." Nàng ngẫm nghĩ lại nói: "Đi chuẩn bị cho ta chút giấy tiền."


Lục Diễn quả nhiên ở trong điện Thọ Cực, mỗi bài vị của Đế hậu đều chiếm một gian sảnh, những ngọn đèn chong trong đó chập chờn chập khiến đêm khuya cũng chưa chắc sáng lên được. Hắn dựa vào trên tường đại điện, hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt hiếm khi hơi yếu ớt mỏi mệt.


Người hắn vẫn kéo căng như cũ, kéo căng thẳng tắp.


Bầu không khí trong điện Thọ Cực áp lực, không khí gần như không lưu chuyển. Thẩm Tân Di vốn định đi vào, nhìn hắn như vậy thì yên lặng mà đứng yên không nhúc nhích. Nàng nhìn Lục Diễn như vậy, trong lòng không hiểu sao mà không thoải mái. Có lẽ mọi người thấy một người mạnh mẽ lại mềm yếu như vậy, trong lòng đều sẽ có loại cảm giác không được tự nhiên này.


Lục Diễn qua hồi lâu mới mở mắt ra, cung kính đặt ba nén hương về phía Tiên hoàng hậu, sắc mặt dần dần tái nhợt tựa như chứa đầy áy náy.


"Nhi thần bất hiếu, xin lỗi người."


Thừa nhận tâm tư với Thẩm Tân Di, là xin lỗi người mẹ đã mất sớm.


Nhưng để hắn quên Thẩm Tân Di, để hắn đối đãi bình thường với người nhà họ Thẩm thì hắn thật sự không thể làm được.


Cho nên lúc hắn nói ' xin lỗi ' , đã đưa ra lựa chọn. Nàng và nhà họ Thẩm là không giống nhau, nàng hiện tại đã là vợ mình nên không tính là người nhà họ Thẩm. Hai người đã phát qua lời thề với trời đất, ân ái bạc đầu, không bỏ không rời.


Hắn chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.


Thẩm Tân Di đương nhiên đoán không ra tâm tư hiện giờ của hắn, nhưng nhìn hắn như vậy thì trong lòng nàng cũng vô cùng khó xử, do dự mà mở miệng: "Ngươi..."


Lục Diễn cuối cùng cũng quay đầu, không nói một lời mà nhìn nàng.


Trong của ngoài cửa, hai người yên tĩnh không nói gì.


Thẩm Tân Di cho rằng hắn đang khổ sở vì mẹ mất sớm, nâng bước đi vào: "Nén bi thương?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất