“Tử Dạ, như vậy hình như không tốt lắm đâu? Nếu truyền tới tai hoàng thượng, hoàng thượng nhất định trách Linh nhi không hiểu quy củ.”
Tử Dạ nghe xong lời Diệp Linh vừa nói, sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Lạc quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng nói:
“Diệp Lạc, đây hết thảy đều cùng Linh Nhi không quan hệ. Nếu như một ngày nào đó mà bản thái tử nghe được ngươi ở trước mặt phụ vương nói Linh Nhi cái gì, đừng trách bản thái tử đối với ngươi vô tình!”
Diệp Lạc mở to mắt, mặt vô cảm nói:
“Diệp Lạc nếu cam nguyện như này, tự nhiên là sẽ không nói nàng cái gì, nếu là thái tử điện hạ lo lắng, Diệp Lạc cũng không thể nói gì hơn!”
“Ngươi!” Tử Dạ bị nàng nói trúng tâm sự, trong lòng giận dữ, nặng nề mà phất một cái ống tay áo, một phen ôm Diệp Linh, lạnh lùng nói: “Linh Nhi, chúng ta đi!” Nói xong, ôm Diệp Linh, cũng không thèm nhìn tới chủ tớ Diệp Lạc liếc mắt một cái, nổi giận đùng đùng rời đi.
Diệp Lạc mặt vô cảm nhìn bóng dáng bọn họ rời đi. Bỗng nhiên, Diệp Linh quay đầu, xa xa hướng về phía nàng lộ ra một chút nụ cười chiến thắng.
Thanh nhi thấy nụ cười trên mặt Diệp Linh, tức giận đến hai tay gắt gao nắm lại, đối Diệp Lạc tức giận nói
” Tiểu thư! Vừa rồi rõ ràng chính là nhị tiểu thư đang vu hãm ngươi, ngươi vì sao không nói ra?”
Diệp Lạc lộ ra một chút cười khổ, thản nhiên nói: “Thanh nhi, ngươi cho là ta nói ra rồi sẽ như thế nào?”
Thanh nhi tức giận nói: ” Nói ra, thái tử gia….”
Diệp Lạc không đợi Thanh nhi nói tiếp, liền đánh gãy lời nói của nàng:” Ngươi cho rằng hắn sẽ tin tưởng ta sao?”
Thanh nhi hơi sửng sờ, đúng vậy a, thái tử gia vốn là không thích tiểu thư, như thế nào lại tin tưởng lời nói của tiểu thư?
Diệp Lạc nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, thản nhiên nói:
“Thanh nhi, ngươi biết, ta không muốn tranh cái gì, nơi này cũng không thuộc về ta, chúng ta bây giờ chính là đang giúp hoàng thượng thôi! Nói ra mà hắn không tin thì có tác dụng gì?”
Thanh nhi cảm thấy sóng mũi cay cay, nước mắt chậm rãi chảy xuống, nghẹn ngào kêu lên:”Tiểu thư”
Diệp Lạc dùng ống tay áo nhẹ nhàng giúp Thanh nhi lau đi lệ đọng trên khóe mắt, miễn cưỡng cười cười, nói:
“Thanh nhi ngốc, ngươi khóc cái gì? Mau ngưng khóc đi, không cần tự làm cho người ta chê cười, Thanh nhi của ta không phải là rất kiên cường sao? Sao có thể khóc?”
Thanh nhi chỉ là cảm thấy trong lòng ủy khuất, nghe xong lời nói của Diệp Lạc, khóc lại càng to hơn, nàng nức nở nói:
” Tiểu thư, chúng ta trở về Thủy Vân cung đi, thái tử gia căn bản là không tin tiểu thư”
Diệp Lạc mặt trầm xuống, tức giận nói “Thanh nhi!”
Thanh nhi thấy Diệp Lạc tức giận, không dám nói nữa, cúi đầu xuống, chính là nước mắt ủy khuất không ngừng lăn theo gò má mà rơi xuống đất.
Thấy Thanh nhi như thế, Diệp Lạc cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng nữa, nàng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đem Thanh nhi ôm trong lòng, chủ tớ hai người ôm nhau cùng một chỗ, lặng yên cùng quỳ gối trên sàn.
Sắc trời đã dần dần tối sầm đi. Trên bầu trời, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm, một trận mưa gió sắp xảy ra.