Trong mắt nữ tử hiện lên một tia bối rối, nàng cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Tử Ảnh, thanh âm ai oán nói:
-”Tử Ảnh, làm sao chàng có thể không tin ta. Ta thật là Lạc nhi, là Lạc nhi của chàng…”
Nữ tử lời còn chưa nói hết, Tử Ảnh đã mạnh tay siết chặt cổ nàng, tức giận quát:
-”Đủ rồi! Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Lạc nhi bây giờ ở nơi đó, có phải hay không còn nằm trong tay Tử Dạ?”
Nữ tử bỗng nhiên ngẩng đầu, si ngốc nhìn Tử Ảnh, trong mắt có chấp nhất cùng cuồng loạn, nàng chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mi tâm của Tử Dạ, trong miệng ấp úng nói:
-”Chàng vì sao không quên được nàng, nàng ta có gì tốt?”
Tử Ảnh tức giận đem nữ tử đẩy ngã xuống đất, lạnh lùng nhìn thẳng nàng, lạnh giọng nói:
-”Nói, ngươi là ai?”
Nữ tử kinh ngạc nhìn Tử Ảnh, qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên cười điên cuồng, mạnh mẽ bò dậy, hướng Tử Ảnh xông đến, hai tay gắt gao ôm chặt lấy eo hắn, ngữ khí cuồng loạn:
-”Tử Ảnh, ta thật sự yêu chàng, hãy quên đi quá khứ, quên đi nàng, được không?”
Tử Ảnh mặt không thay đổi nhìn nàng ta, giờ phút này, khuôn mặt giống như Diệp Lạc này trong mắt hắn thật chói mắt, gợi lên nỗi đau đớn sâu thẳm trong đáy lòng, một nỗi khó chịu không cách nào hình dung, phẫn nộ vì bị lừa gạt, khiến ngực hắn cảm thấy nhộn nhạo, hai tay siết chặt hai vai của nữ tử kia, thanh âm lạnh như băng:
-”Bổn vương lần cuối cùng hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Có phải Lạc nhi vẫn còn nằm trong tay Tử Dạ? Ngươi đừng vọng tưởng có thể tiếp tục lừa gạt bổn vương, nếu không, đừng trách bổn vương vô tình!”
Trong mắt nữ tử hiện lên một tầng sương mỏng, trên mặt lộ ra một nụ cười thê lương, sau đó chậm rãi nâng tay kéo mặt nạ da người xuống, hé ra một khuôn mặt thanh tú.
Tử Ảnh không chút tình cảm nào nhìn nàng, lạnh lùng thốt:
-”Là ngươi?”
Người dịch dung thành bộ dáng Diệp Lạc quả thật là Yến Đào, nàng bởi vì quá yêu Tử Ảnh mà không thể kiềm chế, cho nên tại thời điểm Tử Ảnh đưa ra yêu cầu đổi Hoàng thượng lấy Diệp Lạc, một ý nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu nàng, cho nên, nàng lợi dụng cơ hội này đến tìm Tử Dạ, hướng Tử Dạ đưa ra điều kiện, bởi vì nàng biết, Tử Dạ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng, người khác có thể không biết, nhưng là, Tử Dạ đối với Diệp Lạc có một tìm cảm phức tạp, nàng lại phát hiện được, nàng cuối cùng cũng là nữ tử, cái nhìn sẽ tỉ mỉ hơn, mặc dù nàng không thể xác định Tử Dạ đối với Diệp Lạc cảm tình có bao nhiêu, nhưng là, nam nhân kiêu ngạo như Tử Dạ, tuyệt đối sẽ không đồng ý với điều kiện của Tử Ảnh, dùng nữ nhân của mình trao đổi, cho dù hắn chỉ là bất đắc dĩ, cũng không thể chấp nhận điều kiện của Tử Ảnh, hắn tuyệt đối sẽ không để yên.
Cho nên, thông minh như nàng, như thế nào có thể buông tha cơ hội này? Nàng đối với Tử Ảnh nảy sinh tình cảm, đã không thể buông xuống, hơn nữa, nàng biết rõ, nếu bỏ qua cơ hội này, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
Nàng làm sao có thể chịu được mất đi hắn? Cho nên, để ở lại bên cạnh hắn, thậm chí không ngại lấy thân phận Diệp Lạc, chỉ cần hắn đối với nàng ôn nhu một chút, cũng đã là quá đủ! Bởi vì, nàng cơ hồ cùng Diệp Lạc lớn lên, bắt chước nhất cử nhất động của Diệp Lạc, đối với nàng mà nói, dễ như trở bàn tay.
Từ kinh thành một đường đến Đông trấn tửu điếm, nàng sợ hãi Tử Ảnh sẽ phát hiện ra cái gì, cho nên, nàng cơ hồ vẫn luôn giả vờ hôn mê, nhưng là, nàng vẫn ngẫu nhiên thấy trong mắt Tử Ảnh hiện lên tia nghi hoặc, nghi hoặc của hắn, khiến nàng kinh hãi đảm chiến.
Bất quá, dọc đường đi, Tử Ảnh đối với nàng ôn nhu cẩn thận chiếu cố, làm tâm nàng dần dần bình tĩnh lại, mà kinh thành, cũng càng ngày càng xa, nỗi sợ hãi như sợi mành treo chuông, cuối cùng cũng có thể buông xuống, cho nên dần dần quên mất thân phận của mình, nàng cơ hồ đã muốn dung nhập vào Diệp Lạc, thậm chí bắt đầu chờ mong cùng Tử Ảnh bên nhau về sau.
Điều nàng trăm triệu không ngờ chính là, tại trấn nhỏ này, cư nhiên bị Tử Ảnh vạch trần thân phận!
Yến Đào si ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tử Ảnh, nàng tự tin chính mình không lộ ra sơ hở gì, hắn như thế nào phát hiện? Chẳng lẽ, thật sự như lời của hắn, ánh mắt của nàng, cùng xưng hô đối với hắn đã làm bại lộ thân phận?
Nghĩ đến đây, nội tâm của nàng dâng lên một cỗ nồng đậm oán hận đối với Diệp Lạc, nàng cơ hồ hận không thể giết Diệp Lạc, nếu không phải nàng ta chặt chẽ chiếm cứ lấy trái tim của hắn, nàng cần gì phải thay đổi thân phận để tới gần hắn? Một cỗ phẫn nộ cùng không cam lòng, mạnh mẽ chiếm lấy lòng nàng. Không, nàng làm sao có thể dễ dàng buông tay? Nàng tuyệt đối không thể!
Căm phẫn cùng không cam lòng, làm nội tâm Yến Đào trở nên điên cuồng, nàng bỗng nhiên đặt tay lên y phục trước ngực, dứt khoát xé bỏ, lộ ra bên trong cái yếm đỏ như ẩn như hiện, hai tay ôm chặt lấy Tử Ảnh, đem hai bầu ngực căng đầy dán chặt lên người hắn, dùng thanh âm mê hoặc nói:
-”Tử Ảnh, ta thực sự rất yêu chàng, chàng hãy quên nàng ta đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được chứ?”
Tử Ảnh hung hăng đem Yến Đào đẩy ngã trên mặt đất, lạnh lùng nhìn nàng, đối với cảnh xuân mê người trước mắt như không thấy, quát lớn:
-”Cút! Đừng ép ta giết ngươi!”
Yến Đào kinh hô một tiếng, nặng nề té lăn trên đất, nàng không dám tin mở to mắt nhìn Tử Ảnh, qua một lúc lâu, bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, nàng vươn tay, chỉ thẳng mặt Tử Ảnh, khàn giọng kêu lên:
-”Vì sao? Ta yêu ngươi như vậy, ngươi tại sao lại đối xử với ta như thế? Ta một điểm cũng không bằng nàng sao? Ngươi còn đang nghĩ tới nàng sao? Ta nói cho ngươi biết, nàng là chính phi của Tử Dạ, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về ngươi! Ngươi sẽ chết tâm thôi! Hiện tại ngươi hai bàn tay trắng, mà Tử Dạ đã sắp đăng cơ làm đế, ngươi cho là Tử Dạ có thể cam tâm giao nàng cho ngươi? Nếu là như vậy, ta cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này!”