Diệp Lạc đứng ở trong sân, khép hờ hai mắt, cảm thụ sự yên tĩnh cùng không khí tươi mát của buổi sớm. Thỉnh thoảng thổi qua một trận gió nhẹ, lơ đãng làm lay động mái tóc đen bóng của nàng, làm gương mặt nàng, vốn thoạt nhìn không có gì lạ, tăng thêm một ít quyến rũ khó có được.
Phía sau truyền đến một tiếng bước chân nhỏ nhẹ, Thanh nhi cầm trên tay một kiện áo choàng đi đến bên cạnh Diệp Lạc, vì nàng nhẹ nhàng phủ thêm, trong miệng thoáng có điểm trách cứ nói:
”Tiểu thư, ngươi cũng thật là, hiện tại khí trời đã lạnh, ngươi đi ra cũng không khoát thêm xiêm y, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Diệp Lạc mỉm cười, lấy tay nắm thật chặt Thanh nhi vì nàng phủ thêm áo choàng, cười nói”Thanh nhi, ngươi dậy rồi à?”
Thanh nhi trên mặt hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:”Tiểu thư, ngươi tỉnh dậy tại sao không gọi nô tỳ?”
Diệp Lạc vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt của nàng, cười nói:
“Biết ngươi mệt, hơn nữa nơi này không có ngoại nhân, chúng ta không cần phải tuân thủ những quy củ kia.”
Buổi tối ngày hôm trước, Thanh nhi bất chấp cùng nàng dầm mưa quỳ gối một đêm trước Dạ Vân điện, mà sau khi quay về lại vội vàng thu thập rửa sạch phòng ở, vẫn chưa có nghỉ ngơi. May mắn thuở nhỏ Thanh nhi đã cùng nàng tập võ, thân thể tự nhiên so với nữ tử bình thường sức chống cự tốt hơn rất nhiều, nếu đổi thành nữ tử khác, chỉ sợ đã sớm ngã bệnh, bất quá, nàng cùng Thanh nhi mặc dù không có bị bệnh, nhưng là, cũng cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, mà Thanh nhi đêm qua vừa nằm xuống giường, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Diệp Lạc không có thói quen dậy trễ, nàng mỗi ngày đều thức dậy đặc biệt sớm, bởi vì đây là thói quen đã dưỡng thành khi còn ở Thủy Vân cung. Trước đây, thời điểm ở Thủy Vân cung, bởi vì tập võ, cho nên mỗi ngày trời còn chưa sáng, Diệp Lạc nhất định sẽ bị mẫu thân đánh thức, lâu ngày, liền dưỡng thành thói quen dậy sớm của Diệp Lạc.
Buổi sáng hôm nay, thời điểm Diệp Lạc rời giường, thấy Thanh nhi đang ngủ say, biết nàng là mệt muốn chết rồi, cho nên cũng không có đánh thức Thanh nhi.
Thanh nhi thấy mái tóc đen xõa rối tung của Diệp Lạc, biết nàng còn chưa có rửa mặt chải đầu, nhân tiện nói
”Tiểu thư, nô tỳ đi nấu nước.”
Diệp Lạc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân nặng nề, Diệp Lạc cùng Thanh nhi quay đầu nhìn lại, gặp thái giám ngày hôm qua đưa thiện đến, vẻ mặt không tiêu đứng ở sân cửa, hắn cũng không có tiến trong viện, mà là khinh miệt nhìn Diệp Lạc liếc mắt một cái, giọng the thé nói:
“Thái Tử Phi, thái tử điện hạ có lệnh, cho ngươi rửa mặt chải đầu một phen, cùng thái tử điện hạ đến trước viện cung đi thỉnh an hoàng thượng!”
Diệp Lạc hơi sửng sờ, bất quá, rất nhanh liền hiểu được, khóe miệng nàng nhếch lên một chút cười lạnh, đối vị thái giám kia ôn hoà nói:
”Ngươi trở về nói cho thái tử điện hạ, nếu muốn bổn cung bồi hắn đi vào cung, xin mời chính hắn đến cùng bổn cung nói!”
Nghe xong lời Diệp Lạc, vị thái giám kia ngây ngẩn cả người, hắn không có nghĩ đến Diệp Lạc sẽ trả lời như thế, sửng sốt một lúc sau, mới đỏ bừng cả khuôn mặt, the thé quát:
”Lớn mật! Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, làm sao có thể tới cái địa phương rách nát này?”
Vị thái giám kia nói chưa xong, Thanh nhi liền tức giận quát:”Lớn mật! Cẩu nô tài! Dám như thế đối Thái Tử Phi nói chuyện?”
Diệp Lạc đang muốn quay người về lại trong phòng, thế nhưng khi nghe được lòi nói của thái giám, cước bộ kiên định mà ngừng lại, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vị thái giám kia liếc mắt một cái:
“Trở về nói cho thái tử, Bổn cung bây giờ còn là Thái Tử Phi do hoàng thượng tự mình tứ hôn, đừng tưởng rằng bổn cung bị hắn biếm vào lãnh cung, là có thể mặc cho người điều khiển!” Nói xong, Diệp Lạc không hề để ý tới vị thái giám kia, thẳng hướng trong phòng đi đến.