Tử Dạ mặt không biểu cảm, lẳng lặng ngồi sau thư án, một thân hoàng bào bao lấy thân hình cao lớn rắn rỏi hiện ra so với bình thường càng thêm khí thế, cũng vì thế những đường nét trên khuôn mặt càng lộ rõ vẻ tuấn tú, làm tăng thêm khí thế bậc vương giả.
Diệp Hạo một thân y phục màu lam đơn giản lẳng lặng đứng đối diện trước mặt hắn, trên thư án có châm một lư hương, mùi thơm nhàn nhạt lượn lờ qanh quẩn làm ọi người cảm thấy tâm hồn thanh thản. Một chén trà xanh còn nóng đang bốc hơi lờ mờ.
Hai người đánh giá nhau, trầm mặc không nói, qua một lúc lâu, Tử Dạ trên khuôn mặt tuấn tú băng lãnh rốt cuộc cũng nở nụ cười, nói:
“Ngươi chừng nào thì quay trở về?”
Ngữ khí tràn ngập vui sướng khi thấy bạn bè gặp họa.
Diệp Hạo mỉm cười lui về phía sau một bước nghiêm trang hành lễ đối với Tử Dạ:
“Thảo dân Diệp Hạo bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tử Dạ mày kiếm khẽ nhăn lại, nhẹ nhàng vỗ bờ vai Diệp Hạo cười nói:
“Khi Trẫm vẫn còn là Thái tử, không thấy ngươi nhiều lễ nghĩa như vậy? Hôm nay trái lại có quy củ không ít!”
Nụ cười sảng khoái này, niềm vui khi gặp lại bằng hữu làm cho bầu không khí nặng nề giảm đi không ít. Diệp Hạo cũng không gượng ép bản thân mất tự nhiên, cười nói:
“Lúc ngươi đăng cơ, ta không kịp trở về, ngươi không trách ta là tốt rồi! Nay ngươi đã là Hoàng thượng, là vua của một nước, Diệp Hạo nào dám thất lễ.”
Tử Dạ phớt lờ, cười cười, nói:
“Diệp gia là phú hộ đệ nhất kinh thành, đại công tử ngươi có thể sánh ngang bằng Trẫm, tuy nói rằng thiên hạ này là của Trẫm, thế nhưng Trẫm lại bị công việc trị nước vây lấy không thể ly khai hoàng cung nửa bước, muốn ra ngoài du ngoạn đúng là lực bất tòng tâm, không giống như ngươi có thể tiêu dao?”
Diệp Hạo cười, cũng không đáp lời, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi bức tranh được treo phía sau Tử Dạ, chính giữa bức tranh là một bạch y nữ tử, khóe miệng hơi mang ý cười, đôi mắt sáng có thần lộ ra một chút ưu thương, làm cho kẻ khác nhịn không được bị người trong tranh hấp dẫn.
Tử Dạ chú ý tới ánh mắt của Diệp Hạo, trên gương mặt tuấn mĩ của hắn có chút buồn bã, lập tức xoay người, hai mắt ngơ ngác mà lưu lại tại dung nhan khuynh thành của nữ tử trong tranh kia.
Diệp Hạo nhìn nữ tử đứng giữa bức tranh bỗng dưng cảm thấy ánh mắt kia có chút quen thuộc, trong đầu hắn mơ hồ hiện ra một cái gì đó không thể nắm bắt. Hắn nhanh chóng thu hồi tâm trạng yếu đuối, đem ánh mắt nhìn về phía Tử Dạ:
“Hoàng thượng người trong tranh này thật giống như tiên tử”.
Tử Dạ nhẹ khẽ thở dài một hơi, không hề nhìn về phía bức tranh, ân hận, đối với Diệp Hạo lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, ngữ khí có điểm kì quái nói:
“Ngươi không nhận ra nàng?”
Diệp Hạo nghe Tử Dạ nói xong không khỏi sửng sốt, hắn đem ánh mắt một lần nữa hướng về phía bức tranh treo ở trên tường, ánh mắt tinh tế đánh giá người trong tranh, càng xem hắn càng cảm thấy nữ tử đó càng quen mắt thế nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua ở đâu, những chuyện gặp qua gần đây thì không thể quên được, cô gái trong bức tranh xinh đẹp như vậy, nếu có gặp qua khẳng định là sẽ có ấn tượng, thế nhưng nếu như hắn chưa từng gặp mặt, cảm giác quen thuộc trong lòng từ đâu mà có?
Nghĩ tới đây hắn thu hồi ánh mắt, có chút nghi vấn nhìn Tử Dạ, nói:
“Hoàng thượng, nàng là…”
Tử Dạ cũng không trả lời Diệp Hạo, hắn chậm rãi đến bên cửa sổ, mặt nhìn ra ngoài, qua một lúc lâu mới từ từ nói:
“Nghĩ không ra, nàng ngay cả ngươi cũng giấu diếm, bất quá cũng không thể trách nàng, nàng từ nhỏ ít ra ngoài, ngươi tuy rằng đúng là ca ca nàng, thế nhưng nàng cùng ngươi lại không thân thiết lắm! Diệp Hạo, nàng kì thực là muội muội ngươi, Lạc nhi!”
“Cái gì?”
Diệp Hạo kinh hãi lùi về phía sau, lại không tin tưởng nhìn về bức họa, nhìn dung nhan khuynh thành của nữ tử trong tranh, thật khó mà tin được đó lại là Diệp Lạc có dung mạo xấu xí ấy.
Hắn dời tầm nhìn lần thứ hai rơi vào đôi mắt của nữ tử trong bức tranh, ánh mắt quen thuộc kia, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn vì sao lại cảm thấy người trong bức tranh quen thuộc như vậy, bởi vì ánh mắt của người trong tranh giống nàng. Nhưng, phải nói nữ tử trong tranh mới chân chính là nàng!
Kì thực trong quá khứ hắn vẫn luôn nghi ngờ, rõ ràng Nhị nương diện mạo vô song, cha tuy rằng không tuấn mĩ nhưng cũng nho nhã, Diệp Lạc như thế nào lại có dung mạo xấu xí khó coi như thế được.
Sự việc này hắn vẫn luôn giấu trong lòng, hôm nay nhìn thấy bức họa này, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì cái gì nàng lại khó coi như vậy, nguyên lai là để che giấu dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia.
Nhìn dung nhan giống như tiên tử của người trong tranh, nội tâm Diệp Hạo kích động không thôi, một lúc sau hắn mới ổn định lại, thu hồi ánh mắt, âm thanh khàn khàn hỏi:
“Nàng sống tốt chứ?”
Tử Dạ lại lộ ra nỗi khổ trong lòng, giọng nói chua chát:
“Trẫm cũng muốn biết nàng có tốt không?”
Diệp Hạo hơi khẽ động, nói:
“Nàng không phải luôn ở trong cung sao?”
Tử Dạ lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói, hắn không muốn trả lời Diệp Hạo. Hắn thân là Hoàng đế nhưng không có cách nào đem nàng giữ lại bên người, đối với hắn đây là một sự sỉ nhục.
Diệp Hạo vốn là người rất nhạy bén, hắn hơi trầm ngâm, tâm tư liền sáng tỏ, hắn không hề truy hỏi Diệp Lạc nơi nào, cũng thông minh đem những mất mát mà giấu trong đáy lòng, không nhắc lại thêm nữa, bây giờ Tử Dạ đối với hắn mà nói đã xa lạ đi rất nhiều, hắn không thể giống như trước đây nâng cốc cười nói vui vẻ như bạn tri kỷ, bây giờ hắn đã là vua một nước cao cao tai thượng.
Trầm mặc một lúc lâu cuối cùng thanh âm của Tử Dạ cũng chậm rãi vang lên:
“Hạo, ngươi lần này tiến cung cũng không đơn thuần đến tụ họp cùng Trẫm chứ?”
Diệp Hạo trong mắt hiện lên một chút lưỡng lự, hắn do dự không biết có nên đem mục đích tiến cung nói cho Tử Dạ không, bởi vì hắn vừa từ trong ánh mắt Tử Dạ nhìn về bức tranh kia thấy được Tử Dạ đối với nàng yêu sâu đậm, nếu như lời đồn trong cung là thật như vậy thì Diệp Linh làm nàng bị thương, Tử Dạ khó có thể mà bỏ qua cho Diệp Linh, thế nhưng Diệp Linh chung quy vẫn là muội muội của hắn, hắn làm sao có thể thấy chết mà không cứu, Mặc dù trong lòng hắn cũng giống như Tử Dạ, hận nàng làm hại Diệp Lạc.