Thanh nhi do dự một chút, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cánh cửa bị người đẩy ra,
Du Hàn một thân hỉ phục đỏ thẫm đi vào. Thanh nhi vừa thấy hắn sắc mặt đại biến, thân thể hơi run rẩy lùi về phía sau Diệp Lạc.
Du Hàn tinh thần tốt lắm, hỉ phục đỏ thẫm bao lấy thân hình cao lớn, có vẻ so với ngày thường càng thêm tuấn mĩ.
Hắn giống như vô ý liếc nhìn Thanh nhi một cái, sau đó ôn nhu đối với Diệp Lạc mà nói:
“Lạc nhi muội thế nào còn chưa chuẩn bị? Hỉ phục ta đã cho người đưa tới, có chỗ nào không hài lòng sao? Nếu như không hài lòng ta sẽ sai họ sửa lại.”
Diệp Lạc biểu tình bình tĩnh, nàng nhìn Du Hàn, nhàn nhạt nói:
“Không cần, y phục tốt lắm. Du đại ca, ta muốn nhìn mẫu thân một chút, huynh ra ngoài trước đi.”
Du Hàn không rời đi, mà đến bên cạnh Diệp Lạc khẽ nắm tay nàng ôn nhu nói:
“Ta đây cùng muội đi.”
Diệp Lạc thản nhiên thoát ra nói:
“Không cần, Du đại ca, huynh vẫn nên đi ra ngoài trước đi.”
Du Hàn trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng không dễ phát giác, nói:
“Được, vậy ta chờ muội.”
Du Hàn ánh mắt lướt qua Thanh nhi, sau đó xoay người ra ngoài.
Đợi Du Hàn rời đi, Diệp Lạc lúc này mới quay đầu lại nhìn Thanh nhi nói:
“Thanh nhi nói cho ta biết, hài tử là con của ai?”
Thanh nhi do dự ngẩng đầu, đang muốn nói ra, đột nhiên chỉ thấy thân thể nàng run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét, cơ thể mềm nhũn không tiếng động mà ngã xuống đất.
Diệp Lạc vẻ mặt trầm xuống, rất nhanh ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho Thanh nhi, biến sắc, mạch của Thanh nhi đập không bình thường, hơn nữa mặt còn xám xịt. chỉ có thể nói thân nàng trúng kịch độc.
Diệp lạc không suy nghĩ nhiều, nàng buông Thanh nhi bước nhanh tới trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một bình sứ nhỏ, tiếp đó đổ ra một viên đan dược màu đỏ nhạt, cho Thanh nhi nuốt vào, nhìn trên mặt Thanh nhi hắc khí dần dần biến mất, lúc này nàng mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng Thanh nhi từ mặt đất dậy, đỡ đến trên nhuyễn tháp, sau đó nhìn Thanh nhi, tuy rằng hắc khí đã tiêu tan nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, lòng lại rơi vào trầm tư.
Là ai đối với Thanh nhi hạ độc thủ? Thanh nhi chỉ vừa mới định nói cho nàng, nàng ta lúc ở sài phòng nghe được Du Hàn cùng với Yến Đào đối thoại, chẳng lẽ?
Diệp Lạc nghĩ tới đây, cơ thể không khỏi chấn động, chẳng lẽ là hắn? Nếu như là hắn, hắn thực sự đã thay đổi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Thanh nhi cùng hắn lớn lên, cho dù hắn không thích nàng, thì dù sao cũng có tình cảm huynh muội, hắn sao có thể hạ độc thủ đối với Thanh nhi?
Diệp Lạc trong mắt hiện lên một tia thống khổ, nàng thật sự không muốn tin là hắn, thế nhưng sự thật hiện ra trước mắt, hắn vì muốn cùng nàng kết hôn, cư nhiên không ngại đối với Thanh nhi hạ độc diệt khẩu. Hắn vì cái gì phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vi đạt được nàng sao?
Diệp Lạc chỉ cảm thấy lòng như đang nhỏ máu, nàng vẫn luôn xem Du Hàn như là người thân của mình, bây giờ việc làm của Du Hàn thật sự khiến cho trái tim nàng nguội lạnh, việc bị người thân phản bội làm nàng càng thêm đau khổ,trong lòng nàng luẩn quẩn không lối thoát.
Sự tình cho tới bây giờ nàng không thể tiếp tục bị lừa gạt, nàng nhất định phải hỏi Du Hàn, hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, nàng nhất định phải cứu Thanh nhi.
Nghĩ đến đây, một chút hoài nghi hiện lên trong mắt nàng càng thêm kiên định, nàng từ nhuyễn tháp đứng lên, đi đến bên cạnh mặc thêm một lớp áo khoác, đang muốn đi ra ngoài tìm Du Hàn, cánh cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, một vị bạch y nữ tử đi đến, nàng ta nhìn Diệp Lạc vẫn một thân thường phục hơi sững sờ, nói:
“Cung chủ, người làm sao còn chưa thay trang phục, giờ lành đã đến, Du hộ pháp hỏi cung chủ lúc nào có thể bái đường.”
Diệp Lạc nhìn vị nữ tử kia thản nhiên nói:
“Thông báo ọi người trong Thủy Vân cung việc hôn nhân hôm này hủy bỏ!”
Bạch y nữ tử không thể tin được mở to mắt mà nhìn Diệp lạc kinh ngạc nói:
“Cung chủ… Người nói tiệc cưới ngày hôm nay…hủy bỏ?”
Diệp Lạc mặt không chút thay đổi gật đầu.
Bạch y nữ tử có chút lưỡng lự, nhìn Diệp Lạc, lắp bắp nói:
“Thế nhưng Du hộ pháp…”
Diệp Lạc sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên tức giận quát:
“Việc ta nói cứ thế mà làm, thông báo ọi người, nói việc hôm nay xóa bỏ, ai cũng không được nhắc lại! Còn có nói Du hộ pháp tới gặp ta.”
Nàng ta thấy Diệp Lạc sắc mặt bất thường, trong lòng biết là có chuyện hệ trọng đã xảy ra. cũng không dám nhiều lời thêm nữa, vẫn gật đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lạc sắc mặt nặng nề, đi trở lại ngồi cạnh Thanh nhi, lo lắng nhìn qua gương mặt còn đang hôn mê, đối với chân tướng sự việc dần lộ ra khỏi mặt nước, tâm tư của nàng ngày càng loạn.
Rất nhanh bên ngoài truyền đến một hồi bước chân, Du Hàn sắc mặt xanh đen từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn Diệp Lạc đang yên tĩnh ngồi trên nhuyễn tháp, khàn giọng hỏi:
“Lạc nhi, vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Diệp Lạc chậm rãi từ nhuyễn tháp đứng lên, thần sắc bình tĩnh nhìn Du Hàn lạnh lùng nói:
“Du đại ca, là huynh hạ độc Thanh nhi đúng không? Hài tử không phải của huynh có đúng hay không? Huynh vì cái gì lại muốn lừa dối ta? Và sao lại hạ độc Thanh nhi? Vì cái gì?”
Du Hàn nao núng, tầm mắt nhìn ra phía sau Diệp Lạc nơi Thanh nhi đang lẳng lặng nằm trên nhuyễn tháp, biểu tình có phần mất tự nhiên nói:
“Lạc nhi! Muội nói bậy cái gì thế? Ta làm sao có thể đối với Thanh nhi là hạ độc?”
Diệp Lạc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chậm rãi nói:
“Du đại ca, huynh nói huynh không hề gạt ta, huynh không hạ độc Thanh nhi, như vậy huynh trả lời ta, hài tử rốt cuộc là của ai?Thanh nhi vì sao lại đột nhiên trúng độc? Huynh và cái gì lại sốt ruột muốn cùng ta thành thân? Huynh rốt cuộc là còn giấu diếm ta những gì?”
Du Hàn trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn, hắn tiến lên một bước nói:
“Lạc nhi, muội hoài nghi đứa nhỏ không phải là của ta, muội không nên suy nghĩ bậy bạ như thế chứ? Thanh nhi trúng độc ta căn bản không biết, muội không nên vì việc này mà bị ảnh hưởng tới việc thành thân, được chứ?”