Kỳ thật, nàng đã sớm tỉnh lại, trên đường Vệ Tử Thanh mang nàng về cung, nàng vẫn luôn thanh tỉnh, chỉ là đang giả bộ mà thôi.
Vuốt lấy những sợi bông mềm mại thoải mái dưới thân thể, khóe miệng Yến Đào lộ ra một chút cười lạnh, sự tình thuận lợi nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng thật không ngờ trên quan đạo vận khí lại tốt như vậy, cư nhiên đụng phải thị vệ bên người Tử Dạ, xem ra ông trời đối với nàng cũng không tệ lắm.
Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, Yến Đào cảm nhận được có người ngồi lên giường, ngay sau đó, một bàn tay không mang theo độ ấm, nhẹ nhàng xoa mặt nàng, trong lòng nàng cả kinh, thân thể không khống chế được run lên, nàng sợ hãi người tới nhìn ra được điều gì, nên vội vàng làm bộ như vừa tỉnh lại, mờ mịt mở hai mắt ra.
Vừa mở mắt, Yến Đào đã phải đối mặt với đôi con ngươi đen âm lãnh của Tử Dạ, ánh mắt ấy phát ra hàn khí làm trong lòng nàng một trận kinh hoảng, nàng cố nén bối rối trong lòng, lẳng lặng nhìn Tử Dạ, hết sức làm bộ như không biết gì, nàng không dám khinh thường, bởi vì, Tử Dạ dù sao cũng từng thấy qua bộ dáng khi nàng giả mạo làm Diệp Lạc, tuy rằng kia cũng không phải là bộ mặt đích thực của Diệp Lạc, nhưng nàng vẫn sợ hãi bị hắn nhìn ra cái gì.
Tử Dạ lẳng lặng nhìn Yến Đào, qua một hồi lâu, bỗng nhiên ôn nhu cười, nói:
“Lạc nhi, nàng đã tỉnh?”
Yến Đào nghe được trong miệng Tử Dạ gọi mình là Lạc nhi, không khỏi cảm thấy như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vờ như vô tình hỏi:
“Ta…Ta sao lại ở chỗ này?”
Trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia lãnh ý không dễ nhận thấy, nháy mắt khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, hắn dịu dàng sửa lại nếp chăn trên người Yến Đào, dịu dàng nói:
“Nàng đang đi trên quan đạo thì té xỉu, là Tử Thanh đem nàng trở về cung!”
Nói xong Tử Dạ dừng một chút, lại như có như không liếc mắt nhìn Yến Đào, tiếp tục hỏi:
“Lạc nhi, nàng không phải cùng Du Hàn ở một chỗ sao? Làm sao có thể đột nhiên té xỉu ở nơi hẻo lánh như thế? Còn có, ta nghe Tử Thanh nói, nàng bị thương, đã có chuyện gì xảy ra?”
Yến Đào nhìn Tử Dạ, đột nhiên khóc nói:
“Hoàng thượng, Du Hàn…Hắn muốn ta…Ta không theo, cho nên mới bị đả thương…Ta thật vất vả mới trốn ra được…Liền đi tìm Hoàng thượng…”
Nói xong, Yến Đào bày ra bộ dạng thương tâm, vùi mặt vào gối, thân thể run lên nhè nhẹ, giống như thật đã trải qua chuyện cũ không muốn nhớ lại.
Nhìn Yến Đào, trong mắt Tử Dạ hàn ý càng đậm, động tác lại ôn nhu vô cùng, hắn vỗ nhẹ bả vai Yến Đào, dịu dàng nói:
“Được rồi, Lạc nhi, nàng trước nghỉ ngơi cho tốt, trẫm hiện tại có việc, buổi tối trở lại thăm nàng, đừng khóc, nàng khóc làm lòng trẫm cũng rất đau!”
//Dạ ca hảo đóng kịch, còn hơn cả diễn viên chân chính là Yến Đào nữa…wow//
Vệ Tử Thanh đứng một bên, trên mặt biểu tình có điểm cứng ngắc, nếu không phải định lực của hắn phi phàm, giờ phút hắn nghe Tử Dạ nói câu này nhất định nhịn không được cười to ra tiếng rồi, dù là như thế, hắn cơ hồ cũng nghẹn đỏ mặt.
Yến Đào nghe được Tử Dạ phải rời khỏi, mừng rỡ trong lòng, bất quá nàng vẫn đang giả mù sa mưa vươn tay, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt, ra vẻ lưu luyến không rời nói:
“Hoàng thượng…”
Tử Dạ vỗ vỗ tay nàng, sau đó đứng lên, nói:
“Được rồi, trẫm buổi tối trở lại thăm nàng, nàng trước nghỉ ngơi đi thôi!”
Nói xong, Tử Dạ cũng không quay đầu cùng Vệ Tử Thanh rời đi.
Trở lại ngự thư phòng, Vệ Tử Thanh nhịn không được nói:
“Hoàng thượng, thuộc hạ cảm thấy, nương nương giống như có điểm không đúng, lại nhìn không ra là điểm nào?”
Tử Dạ khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh, nói:
“Cái gì không đúng? Tử Thanh, ngươi vẫn còn giả bộ hồ đồ sao? Ngươi sớm biết nàng ta căn bản không phải là Lạc nhi! Ngươi lại vẫn đưa nàng ta về cung, rốt cuộc là vì sao?”
Nói tới đây, sắc mặt Tử Dạ đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng quát:
“Tử Thanh, trẫm phát hiện, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi! Ngươi dám lừa gạt trẫm, ngươi đáng tội gì?”
Vệ Tử Thanh trong lòng run lên, quỳ sụp xuống lớn tiếng nói:
“Xin Hoàng thượng thứ tội! Thuộc hạ thực sự không cố ý giấu diếm, bộ dáng của nàng ta giống nương nương đến kỳ lạ, thuộc hạ tuy rằng lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám tùy tiện kết luận!”
Tử Dạ khẽ hừ một tiếng, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, nói:
“Thôi, lần này trẫm sẽ không truy cứu tội của ngươi, bất quá, nếu như có lần sau, trẫm tuyệt không tha thứ cho ngươi! Đứng lên đi!”
Vệ Tử Thanh vội vàng cúi đầu nói:
“Ta Hoàng thượng!”
Đợi sau khi đứng lên, hắn mới phát hiện trong tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tử Dạ từ trên ghế chậm rãi ngồi xuống, bỗng nhiên nói:
“Tử Thanh, ngươi không thấy là rất kỳ quái sao? Trẫm hiện tại vừa mới đăng cơ, lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử có dung mạo giống Lạc nhi như đúc, ngươi nói xem đây có phải là một âm mưu?”
Vệ Tử Thanh hơi sững sờ, nói:
“Hồi Hoàng thượng, nữ tử này có vài phần tương tự nương nương, cũng không phủ nhận mình là nương nương, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, thuộc hạ cảm thấy, đây nhất định là một âm mưu.”
Tử Dạ khẽ gật đầu, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi, nói:
“Lạc nhi hiện tại hành tung không rõ, trẫm vốn muốn tự mình tìm nàng, bởi vì trẫm có lỗi với nàng, chỉ là, Long Ngữ Lan tuy rằng đã chết, nhưng hai khối hổ phù trong tay bà ta vẫn chưa tìm thấy được, trẫm hoài nghi, hai khối hổ phù đó rơi vào tay Tử Ảnh, thông minh như hắn, chắc đã sớm phát hiện người rời đi cùng mình không phải là Lạc nhi, nhưng là sự tình đã qua lâu như vậy, hắn vẫn không có hành động gì, trẫm thật sự không yên lòng, nếu vị nữ tử này là do hắn phái tới, như vậy, nhiều khả năng Lạc nhi đã rơi vào tay của hắn.”
Vệ Tử Thanh trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói:
“Hoàng thượng, thuộc hạ cảm thấy nương nương ở trong tay Ứng Vương cơ hội không lớn, tuy rằng ngươi kia giả nương nương chứng thật không giấu diếm được Ứng Vương, nhưng là, thuộc hạ từ trong miệng người khác biết được, người đi cùng nương nương là Du Hàn, không phải là Ứng Vương. Thuộc hạ cảm thấy, nương nương nhất định là bị Du Hàn đưa về Thủy Vân cung, chỉ cần tìm được Thủy Vân cung, tự nhiên không khó để tìm ra nương nương! Hơn nữa, Hoàng thượng chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Ứng Vương chưa từng gặp qua hình dáng chân chính của nương nương, hắn như thế nào có thể phái người dịch dung thành bộ dáng nương nương hồi cung? Chuyện này, chắc chắn có ẩn tình!”