Diệp Lạc hiển nhiên cũng không có dự đoán được, hoàng thượng nghe được nàng bị giam lãnh cung sẽ phẫn nộ như thế, thậm chí còn tự tay đánh Tử Dạ một cái cái tát, mắt thấy thị vệ đã tiến vào, mà Tử Dạ lại vẫn đang cúi người, trong nội tâm nàng mỉm cười nói nhẹ, bước nhanh đi đến trước mặt hoàng thượng chậm rãi quỳ xuống, nói ” phụ vương bớt giận! Việc này đều do con, là con không hiểu quy củ, va chạm thái tử điện hạ, cho nên, thái tử điện hạ dưới sự giận dữ, mới đem con giam lãnh cung, việc này không thể trách thái tử điện hạ, nếu phụ vương muốn trách, thì trách con thôi! Con cam nguyện bị phạt!”
Từ khi Mị phi qua đời, bên người hoàng thượng, cũng chỉ còn lại có Tử Dạ thôi, bởi vì hoàng hậu Long Ngữ Lan chuyên quyền hậu cung, cho nên phi tần khác cũng không có cơ hội mang thai, mà hắn ở ngoài mặt mặc dù đối với Tử Ảnh vô cùng tốt, nhưng là, chân chính con ruột của hắn cũng chỉ có mình Tử Dạ, chả nhẽ lại quyết tâm đi phạt hắn? Chính là hành động suy nghĩ của Tử Dạ, thật sự là làm hắn thất vọng, như thế nhân cách sao ổn được, tương lai làm sao có thể đủ làm vua tốt của một nước? Những năm gần đây, hắn vẫn một người đứng vững áp lực đến từ hoàng hậu cùng Tư Mã gia, hắn già đi, hắn đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Tử Dạ, mà Tử Dạ lại nông cạn dễ giận như thế, thật sự là không chịu hiểu đại cục, hắn thương tâm đến mức phẫn nộ, lần đầu tiên, xuống tay đánh Tử Dạ.
Mà sau khi xúc động, nhìn đến khuôn mặt sưng đỏ, Tử Dạ lại vẫn đang vẻ mặt ngoan cường, hắn chỉ cảm thấy, trong lòng như bị đao cắt, thật sự là đánh vào người con, đau ở tâm cha.
Hoàng thượng nhìn Diệp Lạc quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên thở dài một hơi, nhẹ nhàng mà đem Diệp Lạc đỡ lên, nói ” Thái tử phi, nghiệt tử này đối xử con thế nào, trẫm há không biết? Ngươi không cần giúp hắn đỡ lời, từ nay về sau, trẫm không thể dung túng cho hắn rồi, hôm nay, ngươi liền hồi đến Lưu Vân các đi thôi, từ nay về sau, không có ý chỉ trẫm, ai cũng không thể đem ngươi giam lãnh cung!”
Nghe xong hoàng thượng nói, Diệp Lạc hơi kinh hãi, bởi vì rời cung cũng không phải địa phương khác, mà là tẩm cung của Mị phi – mẫu phi của Tử Dạ, từ khi Mị phi tạ thế, cung vẫn không còn có người ở, mà Lưu Vân các, cũng rời cung chỉ còn lại 1 bức tường ngăn cách.
Diệp Lạc biết, hoàng thượng kêu nàng rời cung, chỉ là vì như thế nàng mới có thể bảo vệ Tử Dạ, nhưng là, nàng thật sự là không nghĩ mỗi ngày nhìn thấy Tử Dạ, ngay tại thời điểm nàng đang muốn cự tuyệt, Tử Dạ cũng đã phẫn nộ chỉa về phía nàng, đối hoàng thượng tức giận nói”Phụ vương! Nhi thần phản đối! Nàng căn bản là không xứng tiến tẩm cung mẫu phi!”
Hoàng thượng tức giận nói”Ngươi câm miệng! Thái tử phi là con dâu trẫm, cũng là con dâu Mị phi, trẫm hỏi ngươi, nàng không xứng, ai xứng? Diệp gia nhị nữ nhi sao? Trẫm hôm nay sẽ nói cho ngươi biết, mặc kệ trong lòng ngươi có nguyện ý hay không, con dâu trẫm đều là chỉ có mình Thái tử phi! Ngươi đừng nghĩ phế đi Thái Tử Phi, trừ phi trẫm đã chết, nếu không, trẫm còn ở đây một ngày, ngươi đừng mong vọng tưởng!”
Tử Dạ luôn luôn được hoàng thượng sủng ái, khi nào chịu ủy khuất như thế? Lúc này chẳng những bởi vì Diệp Lạc nên bị một cái cái tát, lại còn bị người yêu thương nhất giáo huấn, nhất thời không khỏi tức thì nóng giận công tâm, mất đi lý trí, hắn phẫn nộ chỉ vào Diệp Lạc, tức giận đối hoàng thượng quát” Phụ hoàng đừng vọng tưởng xấu nữ nhân này được bản thái tử yêu! Cho dù phụ hoàng cả đời không cho ta thú phi, ta cũng sẽ không chạm vào nàng một chút!” Nói xong, ống tay áo vung lên, nổi giận đùng đùng rời đi.