Hắn tại sao muốn để ý xấu nữ nhân này? Hắn không phải luôn luôn chán ghét nàng sao? Chẳng lẽ, là vì nụ hôn vừa mới kia?
Nghĩ đến nụ hôn vừa mới kia, trong lòng Tử Dạ bỗng nhiên có một loại xúc động khó hiểu, hắn rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng là, nụ hôn kia, hắn thật không kiểm soát được, hắn vốn tưởng hung hăng nhục nhã nữ nhân kia bất trung với hắn, nhưg là, hắn lại chủ động tiến sâu vào, không thể phủ nhận, hắn đối nụ hôn kia có một tia lưu luyến, nếu không phải xấu nữ nhân kia bỗng nhiên rơi lệ, làm hắn tỉnh táo lại, vậy không chừng hắn khó thể khống chế không được hành động của mình, mà đem xấu nữ nhân kia làm công cụ ấm giường đi.
Tử Dạ nheo lại hai mắt tối tăm, nhìn về phía phương hướng Diệp Lạc biến mất, hắn không thể tưởng được, hắn sẽ có cảm giác với nữ nhân xấu xí như thế, bất quá, có điều không thể phủ nhận là, người đàn bà kia dung mạo tuy rằng xấu xí, nhưng lại có đôi môi ngọt mềm mại, cùng dáng người vô cùng tốt.
Bất quá, như vậy cũng tốt, phụ vương tuy rằng trước mắt cũng không có buộc hắn cùng cái nữ nhân xấu kia viên phòng, bất quá, thái độ phụ vương với nữ nhân xấu kia xem, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, nếu nữ nhân xấu này còn có một chút ưu điểm như thế, đến thời điểm cùng nàng viên phòng, thật cũng không đến mức làm hắn buồn nôn.
Tử Dạ trầm tư nghĩ, lạnh lùng cười, sau đó xoay người biến mất trong vườn hoa, chỉ để lại cánh hoa hoa mai nát trên đất, cùng cây mai bị bẻ gãy lẳng lặng yên nằm trên mặt đất.
Sau khi Tử Dạ rời đi, ở chỗ sâu trong bụi hoa, chậm rãi đi ra một bóng người hồng nhạt, đi vào nơi Tử Dạ vừa mới đứng. Người tới chính là Diệp Linh.
Diệp Linh lấy tay hung hăng giựt xuống hoa mai nở rộ kia, gắt gao nắm ở trên tay, trên mặt biểu tình một mảnh dữ tợn dữ tợn, nàng tràn ngập hận ý ánh mắt nhìn hướng Diệp Lạc biến mất.Hôm nay, sau khi Tử Dạ vào triều, vẫn chưa đi tới tẩm cung của nàng, nàng có điểm buồn phiền, liền muốn đến trong vườn hoa đi dạo mát, nhưng không ngờ, chỗ này lại nhìn thấy một màn Diệp Lạc cùng Tử Dạ ôm hôn cùng một chỗ.
Nàng luôn luôn đối với dung mạo của mình rất có tin tưởng, mặc dù hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn Tử Dạ cưới Diệp Lạc mà lòng có bất mãn, nhưng là, nàng không đem Diệp Lạc để ở trong lòng, bởi vì, nàng cảm thấy, Tử Dạ chắc không có hứng thú với một nữ nhân xấu xí như thế, cho nên, nàng tuy rằng hận Diệp Lạc, nhưng là, cũng vui khi nhìn thấy Diệp Lạc bị Tử Dạ lạnh nhạt. Làm trong lòng nàng có cảm giác thỏa mãn.
Nhưng là, hôm nay nàng đã thấy hết thảy, làm nàng không thể chịu đựng được, nhìn đến người mình yêu mến hôn một nữ nhân cái gì cũng không bằng mình, lòng đố kị hừng hực, cơ hồ muốn bao phủ nàng, nàng sao có thể cam tâm? Sao có thể không hận?
Diệp Linh trên mặt toát vẻ lo lắng, hoa cầm trong tay bị nàng nắm tan hoang rồi hung hăng ném xuống đất, dùng sức đá mấy đá, oán độc cắn răng nói
“Diệp Lạc! Ngươi đoạt đi thứ vốn thuộc về ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Ngươi chờ đấy, ta nhất định phải làm cho ngươi sống không bằng chết!”Nói xong, Diệp Linh lấy tay nhẹ nhàng mà xoa bụng của mình, trên mặt lộ ra một chút vặn vẹo, tràn ngập oán hận tươi cười, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt Diệp Linh kia dữ tợn, làm người ta nhịn không được lạnh run.
Xa xa, ẩn ẩn truyền đến tiếng quát tháo, Diệp Linh hung hăng đá một cước vào cây mai, sau đó bước nhanh rời đi.
Trong vườn hoa, lại khôi phục yên tĩnh vốn có, chỉ có cây mai kia bị chặn ngang bẻ gẫy, lẳng lặng yên nằm trên mặt đất, giống như không tiếng động nói cho người khác biết, nơi này vừa mới phát sinh chuyện gì.
Gió, lại nổi lên, gió nhẹ làm đóa hoa cuồn cuộn nổi lên không ngừng bay xuống, xoay tròn, đã tạo nên cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.