Diệp Lạc trong lòng hiện lên một tia không hờn giận, cảnh giác nhìn Tử Ảnh, lạnh lùng thốt
“Ứng Vương thật chu đáo, bổn cung đã hiểu, chính là, Bổn cung nhắc nhở lại Ứng Vương, Bổn cung tâm tình bây giờ phi thường tốt, không cần bất luận kẻ nào an ủi!”
“Thật không?”
Mắt Tử Ảnh hiện lên chút tà khí, bỗng nhiên lắc mình một cái, lấy tay gắt gao chế trụ tay Diệp Lạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Lạc, giễu cợt nói
“Trong lòng hắn, căn bản không có nàng, hắn hôm nay cưới muội muội của nàng, chẳng lẽ, nàng tuyệt nhiên không khổ sở sao? Nếu là nàng không khổ sở, tại sao lại ở phía sau, xuất hiện ở địa phương không nên xuất hiện này?”
Diệp Lạc dùng sức rút tay ra, giận dữ nói
” Bổn cung đến nơi đây, có liên quan gì tới ngươi? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lại nhiều lần khinh bạc bổn cung, ngươi muốn như thế nào đây?”
Thái độ cự tuyệt xa cách của Diệp Lạc đã chọc giận Tử Ảnh, hắn xuất thân hoàng gia, nổi danh mỹ nam tử toàn bộ Tây Lương quốc, Tử Dạ tuy rằng cũng nổi danh không kém, nhưng là, hắn lại càng tốt hơn, mà nay lại bị một nữ tử xấu xí dung mạo bình thường ba lần trở mình bốn lần cự tuyệt, thật sự làm hắn rất tức giận.
Hắn tiếp cận Diệp Lạc là có chủ ý, cũng không phải chân chính có tình cảm với Diệp Lạc, ngay từ đầu, hắn điều tra nàng, chẳng qua là bởi vì nàng bị hoàng thượng tứ hôn làm Thái Tử Phi, hắn đối với thân phận nàng có tò mò, rồi sau đó ở trong vườn hoa gặp nhau, dung mạo nữ tử xấu xí này lại làm dấy lên hứng thú của hắn, hơn nữa, hắn quan sát rằng, Tử Dạ cùng nàng đại hôn tới nay, căn bản cũng không có chạm qua nàng, đối với một nữ nhân chịu vắng vẻ lạnh nhạt, hắn tự tin có thể dụ dỗ dễ như trở bàn tay.
Ngày đó, ở trong vườn hoa, hắn không có thành công, chỉ là bởi vì sự xuất hiện của Tử Dạ, mà nay, đúng là thời cơ tốt hắn xuống tay, lại trăm triệu lần không ngờ được, vẫn đang công cốc!
Lần nữa bị cự tuyệt, Diệp Lạc hiện tại gợi cho hắn, đã không còn là hứng thú, trong tim của hắn dâng lên một cỗ muốn chinh phục Diệp Lạc – dục vọng! Hắn phải khiến nữ nhân kiêu ngạo này yêu hắn, cầu xin dưới gối hắn, hướng hắn hầu hạ!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Ảnh, không còn là nét mỉm cười ôn hòa, lợi hại trong tròng mắt đen hiện lên tia nguy hiểm, hắn nhìn thẳng vào Diệp Lạc, bỗng nhiên xoay người đem Diệp Lạc kéo vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Diệp Lạc vốn chính âm thầm cảnh giác, nhưng là, bất hạnh không thể ở trước mặt Tử Ảnh bại lộ võ công, mặc dù có tâm né tránh, nhưng là vẫn đang bị hắn ôm chặt lấy, thời điểm nàng còn không có kịp phản ứng, Tử Ảnh đã hôn lên môi của nàng.
Cùng Tử Dạ một lần trải qua, khi Tử Ảnh hôn, đã không thể làm Diệp Lạc cảm thấy khẩn trương, cảm giác duy nhất của nàng chính là ghê tởm! Nàng rốt cuộc bất chấp sẽ hay không bại lộ nàng người mang võ công bí mật này, hung hăng vận khí đem Tử Ảnh đẩy ra, nặng nề mà quăng hắn một bạt tai.
Diệp Lạc cắn chặt lấy môi dưới, lệ quang chực trào trong đôi mắt đen, bọn họ không thương nàng, lại một lần lại một lần nhục nhã nàng, rốt cuộc coi nàng là cái gì? Nàng hiện tại hận thấu bọn họ, nếu không phải trước mắt đây là Tử Ảnh có thân phận đặc biệt, nàng nhất định sẽ không chút do dự giết hắn rồi!
Bị Diệp Lạc nặng nề mà đẩy ra, cũng quạt một cái cái tát, Tử Ảnh chỉ cảm thấy phẫn nộ dị thường, hắn phẫn nộ ngẩng lên đầu nhìn về phía Diệp Lạc, ánh mắt chạm được trên mặt hắn kia là nước mắt bi phẫn thì phẫn nộ trong lòng đã hôi phi yên diệt.
Nhìn ở dưới ánh trăng, Diệp Lạc bi thương xấu hổ và giận dữ, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, cảm giác như thế, là hắn trước nay chưa có, đau xót, thương tâm, nói không nên lời phức tạp.