Chương 128: Vĩnh viễn không được coi thường bất cứ kẻ nào
Vốn Mộ Dung Hải Đường đang ăn mì ăn liền, nghe nói như thế đột nhiên cảm giác có chút không quá thích hợp.
Chim nhỏ có huyết mạch phượng hoàng?
Dãy núi Cửu Diệu?
Khoan đã, Xích Kim Huyền Tước mà bọn họ mang theo có phải là đang ở dãy núi Cửu Diệu hay không?
"Cái kia, Yêu cô nương, ngươi nói con chim nhỏ kia, thực lực của nó thế nào?"
Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Hải Đường vẫn quyết định hỏi một chút.
Chẳng may thật sự là Xích Kim Huyền Tước thì sao?
Yêu Tử Yên hơi nghi hoặc, không biết vì sao nàng ta lại hỏi vấn đề như thế.
Tuy nhiên nàng vẫn trả lời: "Thực lực miễn cưỡng cũng được, đại khái là trên dưới Vấn Đạo tam phẩm."
Trên dưới Vấn Đạo tam phẩm…
Gương mặt Mộ Dung Hải Đường lộ vẻ cười khổ.
Xem ra chính là Xích Kim Huyền Tước mà bọn họ mang đến.
Nhưng trong lòng nàng ta còn hơi khó hiểu.
Tuy rằng nàng ta biết được con Xích Kim Huyền Tước kia là giống cái, chẳng qua dường như còn chưa đến thời điểm đẻ trứng thì phải?
Đương nhiên, vấn đề này cũng chỉ là nghĩ lại ở trong lòng mà thôi…
"Thực lực Vấn Đạo tam phẩm, không ngờ lại nói là miễn cưỡng cũng được? Muốn mạnh miệng cũng không cần nói như vậy chứ!"
"Một nhân viên phục vụ mà thôi, lại còn nói ra những lời như vậy…"
Sau khi nghe thấy lời nói của Yêu Tử Yên, có học viên tới đây lần đầu tiên đột nhiên nhíu mày, khe khẽ thì thầm.
Ánh mắt nhìn về phía Yêu Tử Yên cũng thay đổi.
Dáng vẻ tuy rằng xinh đẹp, tính cách cũng như vậy.
Ai, không nghĩ rằng không ngờ lại là người như vậy!
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường biết thực lực của Yêu Tử Yên rốt cuộc mạnh như thế nào, chẳng qua hai người cũng không lên tiếng.
Hai người muốn xem một chút chuyện cười của những đồng học này.
Mộ Dung Hải Đường cũng không nói chuyện.
Theo nàng ta thấy, có lẽ đây là một cơ hội tốt nhất làm cho những học viên mắt cao hơn trán này chân chính hiểu biết tu luyện giới.
Yêu Tử Yên cũng không tức giận, nàng nhìn học viên với khuôn mặt còn có chút ngây ngô này, khẽ cười nói: "Không biết cha mẹ các ngươi đã dạy các ngươi một đạo lý hay không."
"Đạo lý gì?"
"Vĩnh viễn không được coi thường bất cứ kẻ nào."
Yêu Tử Yên vươn ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng búng một ngón tay.
Vị trí đầu ngón tay, không gian sụp đổ.
Giống như xuất hiện một cái lỗ đen.
Lạc Xuyên liếc nhìn Yêu Tử Yên một cách bất đắc dĩ.
Quên đi, nhân viên phục vụ của chính mình, nới lỏng quy định trong cửa hàng cho nàng một chút đi.
Phải nói lại, cơm rang trứng này ăn ngon thật, chỉ là hơi khô.
Lạc Xuyên cầm lấy chai Coca Cola ở bên cạnh.
Ực ực ực…
Hà.
Mát cả ruột, thích!
"Tê!"
Tên học viên đó trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm đầu ngón tay của Yêu Tử Yên.
Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Một cái búng ngón tay không ngờ trực tiếp xé rách không gian?
Cho dù là cường giả Vấn Đạo bình thường cũng không làm được đâu?
Trong giây lát, địa vị của Yêu Tử Yên ở trong lòng những học viên kia bay lên thẳng tắp, đã vượt qua cả Mộ Dung Hải Đường.
"Bây giờ còn cho rằng ta đang nói mạnh miệng hay không?"
Hủy diệt không gian lỗ đen, Yêu Tử Yên mỉm cười nhìn mọi người.
Nếu là nàng trước đây, khẳng định sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Có người nghi ngờ? Giết là được.
Nhưng ở Khởi Nguyên Thương Thành một thời gian dài như vậy, Yêu Tử Yên có thể cảm giác được, nội tâm của chính mình đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Mọi người liên tục lắc đầu, trong mắt không còn ý khinh thường nữa.
Đồng thời, trong lòng gắn cho Khởi Nguyên Thương Thành một cái nhãn dán không thể trêu chọc.
Buồn cười, thực lực của nhân viên phục vụ đã cường đại như vậy rồi, chủ tiệm sẽ như thế nào?
"Từ từ, các ngươi nghĩ lại xem, Xích Kim Huyền Tước mang chúng ta tới đây có phải cũng là Vấn Đạo tam phẩm hay không?"
"Nói cách khác, con chim nhỏ mà nàng nói kia, thực ra chính là..."
Có học viên bỗng nhiên nghĩ tới chỗ không thích hợp.
Ánh mắt nhìn về phía Yêu Tử Yên tràn đầy hoảng sợ.
Xích Kim Huyền Tước cảnh giới Vấn Đạo, trực tiếp bị nói thành con chim nhỏ.
Đại lão, không thể trêu vào không thể trêu vào…
Bước nhạc đệm ngắn ngủi này trôi qua rất nhanh, những học viên này lại hưởng thụ mỹ vị của mì ăn liền.
Đồng thời, không chú ý đến Lạc Xuyên và Yêu Tử Yên đang ăn cơm rang trứng theo bản năng.
Ăn xong mì ăn liền, mười mấy học viên hai mặt nhìn nhau, không khí giống như có vẻ có phần không thích hợp.
"Ta nói, tổng cộng chỉ có mười vị trí, phân chia như thế nào?"
Cố Vân Hi nhìn đồng môn của chính mình, nhíu nhíu mày.
Lúc trước nàng đã lo lắng vấn đề này, hiện tại rốt cuộc tình trạng này tới rồi thì không thể không đối mặt.