Chương 139: Người quen của Ứng Vô Cực
Theo quan điểm của nam nhân này, dám lấy cái tên này, ông chủ của cửa hàng nếu không phải là người tu luyện lánh đời không ra gì đó, thì chính là một tên không biết trời cao đất rộng.
Đương nhiên, cửa hàng mở ở trong con hẻm vô cùng hẻo lánh như thế này, khả năng thứ hai có thể nói là gần trăm phần trăm.
Khóe miệng của nam tử xuất hiện một nụ cười thản nhiên.
Hắn ta chuẩn bị nhìn xem cái gọi là Khởi Nguyên Thương Thành này rốt cuộc có xứng với cái tên này hay không!
Đi vào cửa hàng, đập vào mắt hắn ta, là những chiếc kệ được làm bằng lưu ly trong suốt sáng long lanh, cùng với lối trang trí mang cảm giác khoa học viễn tưởng.
Nam tử không nhịn được hít một hơi khí lạnh: "Ồ! Thật sự quá hoành tráng!"
Chỉ riêng những ngọc lưu ly này, giá cả đã vô cùng khủng bố.
Cũng không biết rốt cuộc những hàng hóa nào đươc bán trong cửa hàng.
Ánh mắt của nam tử chuyển động, dừng ở trên người Lạc Xuyên trong cửa hàng.
"Ngươi chính là ông chủ của cửa hàng này?" Lông mày của nam tử hơi nhíu không thể nhận ra.
Có thể nhìn ra được, khuôn mặt của Lạc Xuyên dường như nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Theo suy đoán của nam tử, cửa hàng hoành tráng như thế này, ông chủ tất nhiên cũng sẽ không phải là người thường!
Nhưng người trẻ tuổi nhìn qua như là ông chủ ở trước mắt này, tuổi nhiều nhất cũng không quá hai mươi, thực lực có thể mạnh đến mức nào.
"Đúng vậy, ta là ông chủ." Lạc Xuyên gật đầu, giọng nói bình thản.
Nam tử há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó.
Một giọng nói kinh ngạc bỗng nhiên từ chỗ cửa cửa hàng truyền đến, khiến cho hắn ta dời sự chú ý qua.
"Hạ Nguyên? Sao ngươi lại ở trong cửa hàng của ông chủ?"
Trên khuôn mặt xưa nay không hề bận tâm chuyện khác của Ứng Vô Cực xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Ở phía sau Ứng Vô Cực, có bảy đệ tử Lăng Vân học viện đi theo.
Những người đệ tử này đều nhìn thấy nam tử, trên khuôn mặt lộ thần sắc tò mò.
Xem ra Ứng lão sư hình như quen biết nam tử này!
Đệ tử của Lăng Vân học viện, chuyến này đi tới thành Cửu Diệu có tổng cộng mười lăm người.
Bởi vì chỗ ngồi chơi thực tế ảo trong Khởi Nguyên Thương Thành chỉ có mười chỗ, hơn nữa tránh cho việc chiếm cứ toàn bộ vị trí, cho nên Mộ Dung Hải Đường chia mọi người thành hai nhóm.
Một nhóm đến vào buổi sáng, một nhóm đến vào buổi chiều, phân biệt do hai người dẫn đội.
Lúc này trong lòng Ứng Vô Cực hơi kinh ngạc, hắn ta không nghĩ tới không ngờ sẽ gặp được Hạ Nguyên ở Khởi Nguyên Thương Thành.
"Vừa đi vào thành Cửu Diệu, tùy tiện đi mua sắm, vừa mới phát hiện ra một nơi như vậy." Hạ Nguyên thuận miệng nói.
"Chẳng lẽ lần này, lão sư dẫn đội của Huyền Nguyệt học viện là ngươi?" Ứng Vô Cực hơi nhíu mày.
Huyền Nguyệt học viện, cũng là học viện đứng sừng sững trên đỉnh của Thiên Lan đại lục, cũng không thua kém Lăng Vân học viện.
Thân phận của nam tử tên là Hạ Nguyên này đã rõ ràng, lão sư của Huyền Nguyệt học viện!
Hạ Nguyên gật đầu.
Đệ tử Huyền Nguyệt học viện khác với phương thức gióng trống khua chiêng của Lăng Vân học viện, chính là tiến vào thành Cửu Diệu một cách bình thường.
Hơn nữa thời gian cũng không lâu, mới đến đây được khoảng hai ba ngày.
Hạ Nguyên nhìn thấy bảy đệ tử phía sau Ứng Vô Cực, trên khuôn mặt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú: "Ứng Vô Cực, ngươi mang theo đệ tử của chính mình đi vào cửa hàng này làm gì?"
Nếu Hạ Nguyên đã biết về Khởi Nguyên Thương Thành, như vậy căn bản không che dấu được.
Cho nên Ứng Vô Cực trả lời bằng giọng nói lạnh nhạt: "Chơi trò chơi."
Vừa dứt lời, đẩy Hạ Nguyên đang chắn ở cửa ra, mang theo bảy đệ tử phía sau đi vào Khởi Nguyên Thương Thành.
Cố Vân Hi và Giang Vãn Thường cũng ở trong bảy người này.
Không riêng gì hai người, ánh mắt của năm người còn lại nhìn Ứng Vô Cực cũng đều tràn đầy kính ngưỡng.
Quả nhiên là Ứng lão sư của chúng ta!
Khí phách!
Lúc này, Hạ Nguyên bị đẩy ra còn chưa kịp có phản ứng lại, đang nhíu mày tự hỏi vừa rồi có phải chính mình nghe lầm hay không.
Ứng Vô Cực vừa rồi nói cái gì?
Hắn ta mang theo đệ tử của mình đi vào cửa hàng hẻo lánh này chơi trò chơi?
Lừa quỷ à!
Trong giây lát, trong lòng Hạ Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận vì bị trêu chọc.
Tốt xấu cũng là người quen, trêu chọc hắn ta như vậy có vui không!