Chương 153: Lời của ông chủ thật có lý
"Ta dự định mua hết những thứ kia!"
Vệ Diệc ánh mắt sáng rực, vẻ mặt hưng phấn.
Nếu mang được mấy thứ này về Dược Cốc, tất nhiên là lập công to!
Liễu Như Ngọc bên cạnh dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Vệ Diệc, lạnh lùng cười nói: "Ha ha, Vệ Diệc, lòng tham của ngươi đúng là lớn thật!"
Đệ Ngũ Vô Ảnh híp mắt lại, trên người tản ra khí tức nguy hiểm.
Có thể khẳng định, nếu có gì không ổn, y chắc chắn sẽ ra tay trước tiên!
Tuy rằng ba người quen biết nhau, có điều ở trước lợi ích tuyệt đối, đồng minh ngắn ngủi nháy mắt đã sụp đổ!
"Khụ khụ."
Mắt thấy ba người sẽ đánh nhau trong cửa hàng, Yêu Tử Yên đương nhiên không thể đứng nhìn cảnh tượng này diễn ra.
Nàng nhẹ giọng ho khan một tiếng, khiến cho bọn họ chú ý.
Lúc này, ba người mới chợt nhớ ra, Khởi Nguyên Thương Thành thật ra còn có hai sự tồn tại mà bọn họ hoàn toàn không thể trêu vào!
Ba người lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy đã đè nén dục vọng ra tay xuống, có điều vẫn đề phòng nhìn chằm chặp vào đối phương như trước.
"Trong cửa hàng cấm đánh nhau, người vi phạm sẽ bị ghi vào sổ đen của Khởi Nguyên Thương Thành." Yêu Tử Yên thản nhiên nói: "Mặt khác, các quy định còn lại trong cửa hàng đều ở đó, ta cảm thấy các ngươi nên biết một chút thì tốt hơn."
Yêu Tử Yên chỉ ngón tay vào một chỗ.
Quy định trong cửa hàng?
Ba người sửng sốt.
Nhìn theo hướng mà Yêu Tử Yên chỉ, bọn họ thấy được một tấm bảng trắng nhỏ viết chi chít chữ.
"Quy định này cũng hơi nhiều rồi đó…" Khóe miệng Vệ Diệc co rút, không biết nên nói gì.
Cho dù là Dược Cốc của bọn họ cũng không có nhiều quy định như vậy.
"Mỗi người mỗi ngày mỗi loại hàng hóa chỉ có thể mua một lần, điều này có chút không hợp lý nhỉ?"
Liễu Như Ngọc nhíu hàng lông mày xinh đẹp, trong giọng nói mang theo vẻ không hài lòng.
Việc này giống như thấy được một núi châu báu, lại bị bảo là chỉ có thể chọn một loại từ trong đó.
Là người thì có chịu nổi hay không?
"Quy định là ông chủ đặt ra, các ngươi có thắc mắc gì thì có thể hỏi hắn."
Yêu Tử Yên cười dài, không chút do dự đá nồi này cho Lạc Xuyên.
Ba người không tự chủ được mà hướng ánh mắt sang Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên đương nhiên đã nghe được lời của Yêu Tử Yên, không khỏi âm thầm trợn trắng mắt.
Đúng là càng ngày càng nghịch ngợm.
Dù sao cũng đã nằm tới trưa, Lạc Xuyên cảm thấy mình cần phải đứng lên hoạt động một chút.
Hắn đứng dậy khỏi ghế dựa, đi vào trong tiệm.
Hắn nhìn ba người, mặt không chút thay đổi, nói: "Các ngươi có ý kiến về quy định trong cửa hàng?"
Không thể không nói, Lạc Xuyên thân là chủ cửa hàng, trên người đã có một khí chất hết sức khủng khiếp.
Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc đối mặt với Lạc Xuyên, nháy mắt đã tịt ngòi, hoàn toàn không dám mở miệng.
Nhưng tính cách của Đệ Ngũ Vô Ảnh có chút ngay thẳng, y gật đầu: "Đúng vậy, ta cảm thấy quy định này không hợp lý một chút nào."
Lạc Xuyên: "Không hợp lý chỗ nào?"
Vệ Diệc và Liễu Như Ngọc đều kinh ngạc.
Bọn không chỉ ngạc nhiên khi Đệ Ngũ Vô Ảnh thế mà thật sự dám nói ra lời trong lòng, mà còn ngạc nhiên là sau khi Lạc Xuyên nghe xong lại không có một chút tức giận nào.
Thật ra hai người không biết, chỉ cần không làm trái với quy định của Khởi Nguyên Thương Thành, bình thường Lạc Xuyên vẫn là một người rất hiền lành.
Ngoài ra, xưa nay Lạc Xuyên vẫn luôn duy trì nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người.
Nếu người phạm ta, nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
Đệ Ngũ Vô Ảnh nói: "Mấy điều còn lại đều có thể giải thích, vì sao mỗi loại hàng hóa mỗi người mỗi ngày lại chỉ có thể mua một món?"
Lạc Xuyên thản nhiên trả lời: "Nếu không có quy định này, khách hàng trong tiệm chẳng phải đều sẽ giống như các ngươi khi nãy, lập tức muốn đóng gói toàn bộ hàng hóa trong cửa hàng mang đi. Thế thì những vị khách khác mua cái gì?"
Đệ Ngũ Vô Ảnh sửng sốt.
Hình như…
Đúng là đạo lý này…