Chương 214: Trời mưa rồi
Không được Lạc Xuyên đáp lại, Bộ Ly Ca và Bộ Thi Ý cũng không để ý.
Khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành đã hiểu rõ tính cách ông chủ từ lâu.
Nếu Lạc Xuyên thật sự đáp lại, hai người mới cảm thấy kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều biết, ông chủ thuộc kiểu người tuy rằng thoạt trông vô cùng lạnh nhạt, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ phát hiện thật ra tính cách lại rất hiền lành.
Đùng đoàng!
Một tiếng sấm vang lên, trong tầng mây đen phía chân trời, từng tia chớp chói mắt không ngừng lóe lên, những đường lôi xà uốn lượn.
Giọt mưa dày đặc rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng tí tách, trong không khí ngập tràn hơi nước.
"Trời mưa rồi…"
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Bộ Thi Ý có chút thất thần, lẩm bẩm nói.
Lúc đi vào Khởi Nguyên Thương Thành, bên ngoài vẫn là ánh nắng tươi sáng.
Mấy tiếng trôi qua, đã là sấm sét vang dội.
Có loại cảm giác như đã cách cả một đời.
Giống như là đi ra quán net lên mạng suốt đêm, lúc đi ra lại cảm thấy thế giới thật không chân thật…
"Mưa còn chưa lớn lắm, mau đi thôi." Bộ Thi Ý hồi thần lại, hội tụ linh khí ở bên trên, đóng vai trò của một chiếc ô.
"Ừm." Bộ Ly Ca gật đầu, đi theo sát bên cạnh Bộ Thi Ý.
Bây giờ trình độ khống chế của Bộ Ly Ca đối với linh lực còn lâu mới làm được như Bộ Thi Ý.
Cảnh giới Tạo Hóa, chỉ mới có thể đưa linh khí rời khỏi cơ thể mà thôi.
Để có thể khống chế linh khí thuần thục như thế, Bộ Ly Ca còn phải đi một quãng đường rất dài.
Bởi vì trời mưa, nhiệt độ không khí trở nên thấp hơn, Bộ Ly Ca hơi rùng mình một cái.
Thiếu đi hệ thống thoát nước cần thiết, trên mặt đất lộn xộn, nước đọng tràn lan, chiếu rọi hình dáng vặn vẹo của ngôi nhà, trông có chút quỷ dị.
Trong không khí, dường như có thêm một chút khí tức xơ xác tiêu điều.
Lạc Xuyên đang ở trong trò chơi dường như cảm nhận được cái gì, tháo mũ chơi game xuống, hơi cau mày lại.
Tầm mắt của hắn giống như xuyên qua vách tường, nhìn về phía cuối con ngõ nhỏ.
Lạc Xuyên khẽ thở dài một cái: "Vậy mà lại có người muốn tính kế với khách hàng của ta? Tử Yên, giao cho ngươi đấy."
"Biết rồi, ông chủ." Yêu Tử Yên mỉm cười.
Lộp cộp, lộp cộp…
Bộ Ly Ca và Bộ Thi Ý bước trên con đường đá phiến trong ngõ nhỏ, từng tiếng bước chân vang lên.
Hai người vừa mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, Bộ Thi Ý bỗng nhiên dừng bước lại.
"Đợi đã!" Bộ Thi Ý nhíu mày.
"Sao vậy?" Bộ Ly Ca ở bên cạnh khó hiểu.
Bộ Thi Ý mím môi, nhìn quanh bốn phía, trên mặt đầy vẻ cảnh giác.
Linh lực trên người đã điều động hoàn toàn, chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm sắp tới.
Thấy được phản ứng của Bộ Thi Ý, Bộ Ly Ca đã đoán được chuyện gì.
Hắn ta hít sâu một hơi, nét mặt trở nên bình tĩnh.
Đồng thời, ý lạnh dày đặc chảy xuôi trong đáy mắt hắn ta.
Cảnh tượng hiện tại cực kỳ tương tự với mấy tháng trước!
Bộ Ly Ca bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng một trận ám sát đã mưu đồ từ lâu nhằm vào hắn ta lúc ấy!
Nếu không phải bên cạnh có thị vệ của Trấn Nam hầu phủ đi theo, sợ rằng cũng không chỉ là bị nội thương đơn giản như vậy.
Thích khách ngày hôm đó, thực lực ít nhất cũng là cảnh giới Thần Hồn viên mãn.
Gã còn cực kỳ cẩn thận, chỉ ra tay một lần rồi lập tức rút lui.
Một chiếu không có kết quả, bất kể là thành hay bại đều nhanh chóng rút đi, thích khách có tác phong bậc này thật sự vô cùng khó chơi.
Cho dù Cơ Vô Hối đã lục tung toàn bộ thành Cửu Diệu một lần cũng không tìm được tung tích của thích khách kia.
Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Theo suy đoán của vài người, mục tiêu thật sự của thích khách kia có lẽ chính là Trấn Nam hầu.
Dù sao Bộ Ly Ca là con trai của Trấn Nam hầu, nếu bị giết chết, chỉ sợ sẽ lập tức nổi giận.