Chương 233: Quần chúng hóng hớt đang xem cuộc chiến
"Vệ huynh, hiện tại tình huống thế nào rồi?" Giang Thánh Quân đi đến bên cạnh Vệ Diệc, tò mò dò hỏi.
Trong ba người này, chỉ có Vệ Diệc tương đối dễ nói chuyện.
Đây là kết luận mà Giang Thánh Quân đưa ra khi quan sát trong những ngày này.
Liễu Như Ngọc tuy rằng nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, nhưng Giang Thánh Quân hiểu được sâu sắc một đạo lý.
Nữ nhân xinh đẹp bình thường đều giống như hoa hồng, đẹp thì có đẹp, nhưng là có gai.
Cho nên, cố gắng đừng trêu chọc.
Hơn nữa thân phận của Liễu Như Ngọc cũng không đơn giản, căn bản không phải con trai của một Tả tướng nho nhỏ như hắn ta có thể sánh vai.
Điều này, Giang Thánh Quân đối với bản thân mình nhận biết vô cùng rõ ràng.
Về phần Đệ Ngũ Vô Ảnh...
Không thấy được trên khuôn mặt của y chỉ còn thiếu mỗi việc viết bốn chữ “Người sống chớ gần" hay sao?
"Vòng chiến đấu thứ nhất đã kết thúc, hiện tại là vòng chiến đấu thứ hai."
Vệ Diệc và Giang Thánh Quân liếc mắt một cái, không để ý đối với hành vi quen thuộc của hắn ta, thản nhiên nói một câu.
"Vòng thứ nhất đã xong? Nhanh như vậy?" Vệ Diệc mở to hai mắt nhìn một cách kinh ngạc.
Lúc này mới trôi qua bao lâu?
Chẳng lẽ chiến đấu giữa cảnh giới Vấn Đạo đều nhanh như vậy hay sao?
Nghe đồn chiến đấu giữa những cao thủ Vấn Đạo phải mất một, hai ngày, chẳng lẽ chỉ là gạt người?
Trong giây lát, Giang Thánh Quân đã hoài nghi sâu sắc đối với những tin đồn dã sử mà bản thân mình xem trước đây…
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng chiến đấu của cảnh giới Vấn Đạo, giống như trong truyện ký tiểu thuyết, đánh nhau mấy ngày hay sao?" Vệ Diệc hỏi ngược lại.
Suy nghĩ trong lòng bị nói trúng, Giang Thánh Quân cười cười có phần ngượng ngùng.
"Trong chiến đấu giữa Vấn Đạo cửu phẩm, nếu có chênh lệch rất nhỏ, sẽ bị phóng đại lên vô số lần, thậm chí có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thành bại của cuộc chiến.
Về phần những điều được nói trong truyện ký tiểu thuyết, chẳng qua là cảnh tượng khi có thực lực ngang nhau mới có thể gặp được mà thôi, trong hiện thực rất ít khi xuất hiện." Đệ Ngũ Vô Ảnh vốn trầm mặc ít lời bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
Giang Thánh Quân giật mình gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy hiện tại tình hình chiến đấu như thế nào rồi?"
"Bệ hạ, Hạ tiền bối, Hải Đường tiền bối đạt được thắng lợi, Ứng tiền bối và Đệ Ngũ tiền bối hoà." Vệ Diệc ở bên cạnh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị để không bỏ lỡ hình ảnh chiến đấu.
Giang Thánh Quân có chút nhức đầu khi nghe xong.
Có nhiều tiền bối như vậy, còn có ba người không biết.
Hắn ta ước chừng tự hỏi một phen, mới rốt cuộc ghép nhân vật và tên lại với nhau.
"Xem ra tình hình chiến đấu vẫn còn rất kịch liệt."
Giang Thánh Quân gật gật đầu, cũng không đi chơi Tháp Thí Luyện, chỉ đứng ngoài quan sát.
Dù sao thời gian rất dư dả, không thiếu chút thời gian này.
Tháp Thí Luyện lúc nào cũng có thể chơi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội xem cuộc chiến này, thì thật sự rất khó gặp lại.
Mặt khác, ăn mì ăn liền xem người khác chiến đấu, cũng là một loại trải nghiệm không tồi. Giang Thánh Quân bỗng nhiên hiểu được đạo lý này.
Khi ba người nhìn thấy Giang Thánh Quân vẫn một ngụm mì ăn liền, một ngụm thanh cay cùng với Coca Cola, cũng không tự chủ được nuốt nước bọt.
Hỗn Nguyên Linh Tuyền!
Nước suối Sinh Cơ!
Ai, thật sự là phí của trời!
Đáng tiếc, Khởi Nguyên Thương Thành có quy định, không thể đầu cơ trục lợi hàng hóa.
Nếu không bọn họ đều muốn mua hết tất cả những thứ trên tay Giang Thánh Quân…
Không lâu sau, hai tỷ đệ Bộ Thi Ý, Bộ Ly Ca vẫn như thường lệ đi đến Khởi Nguyên Thương Thành.
"Hả? Các ngươi đang làm cái gì vậy? Tại sao không chơi Tháp Thí Luyện?" Bộ Thi Ý khó hiểu hỏi.
"Mau tới đây, các tiền bối đang chiến đấu ở trong chế độ sàn đấu của Tháp Thí Luyện, tới chậm là không xem được nữa đâu!" Vệ Diệc thúc giục nói.
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy?" Bộ Ly Ca vô cùng kinh ngạc.