Chương 239: Lạc Xuyên hài lòng
Nghe thấy ca khúc từ trong miệng ông chủ, Yêu Tử Yên cảm giác rất trôi chảy khi nàng hát lên.
Giai điệu mặc dù có chút kỳ quái, nhưng nghe cũng rất thoải mái.
Hơn nữa trong ca từ của bài hát, thậm chí có thể liên tưởng đến những cảnh tượng sống động trên sân khấu.
"Máu nhuộm giang sơn như họa, cũng không sao sánh bằng chu sa điểm giữa chân mày của người?
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được, thủy chung vẫn là một cảnh tượng phồn hoa.
Sắc máu tươi tô cánh đào thêm thắm, nhưng sợ rằng ngày gặp lại lệ người như mưa rơi.
Đao kiếm lặng tiếng, lầu cao bỗng chốc hóa cảnh điêu tàn…"
Yêu Tử Yên nhẹ giọng hát.
Nàng mơ hồ nhìn thấy, dường như có một vị đế vương thích hào nhoáng không yêu giang sơn, đang kể tình hình của bản thân mình với bức hoạ.
Đây là một câu chuyện tình yêu réo rắt thảm thiết.
"Tử Yên tỷ, ngươi đang hát gì vậy, thật dễ nghe."
Cố Vân Hi đang trả linh tinh nghe thấy tiếng hát của Yêu Tử Yên, vẻ mặt vui mừng hỏi.
"Ta cũng không biết tên." Yêu Tử Yên cười nói: "Là ta nghe từ chỗ ông chủ."
"Ừm." Cố Vân Hi gật gật đầu, bỉu môi suy nghĩ một phen: "Lời bài hát này rất mới lạ, ta chưa từng nghe qua loại ca khúc này."
Cố Vân Hi thân là tiểu công chúa của Long Thục đế quốc, học viên của Lăng Vân học viện, đương nhiên là đọc đủ loại sách, đồng thời cũng biết hiểu rất nhiều thi từ ca phú.
Nhưng nàng lại chưa từng nghe qua loại ca khúc có phong cách như ở trong miệng Yêu Tử Yên.
Không chỉ dễ hiểu, mà ca từ cũng vô cùng đẹp đẽ.
"Có lẽ là do ông chủ tự mình sáng tác." Yêu Tử Yên nghĩ nghĩ, đưa ra suy đoán của mình.
"Nhưng mà ca từ này rõ ràng nói về câu chuyện của một vị đế vương đang tưởng niệm một nữ tử." Cố Vân Hi cảm thấy khó hiểu.
Trong lòng của Yêu Tử Yên đột nhiên run lên.
Chẳng lẽ trong lòng của ông chủ đã có nữ tử khác?
Yêu Tử Yên không khỏi nhìn về phía Lạc Xuyên đang ở cửa cửa hàng.
Sau đó, không biết vì sao nàng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ừm, xem ra mình lo lắng là dư thừa.
Với tính cách của ông chủ, làm gì có chút khí thế nào của đế vương?
Nói là cá mặn thì giống hơn…
Khụ khụ khụ, đây tuyệt đối không phải là những suy nghĩ thật sự ở trong lòng nàng!
Ông chủ là người anh minh thần võ, làm sao có thể là cá mặn được!
"Có lẽ, hỏi ông chủ một chút thì tốt hơn." Yêu Tử Yên đưa ra quyết định.
Sau đó, hai người đi về phía Lạc Xuyên.
"Ông chủ, ông chủ…"
Hai người khẽ gọi.
Lạc Xuyên vừa mới tiến vào mộng đẹp, đã bị tiếng kêu gọi làm cho giật mình tỉnh giấc.
Hắn mở to mắt, đập vào tầm mắt chính là hai gương mặt xinh đẹp.
Có câu nói như thế này, những đồ vật xinh đẹp, có thể khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy sung sướng.
Cho nên cơn tức giận ở trong lòng Lạc Xuyên khi rời khỏi ghế đã trực tiếp tan thành mây khói.
"Có chuyện gì vậy?" Lạc Xuyên đứng lên, hỏi.
"Ta chỉ muốn hỏi một chút, ca từ mà ông chủ ngài hát lúc trước, có phải do chính ông chủ viết hay không?" Yêu Tử Yên tò mò hỏi.
Tuy rằng hắn thắc mắc vì sao Yêu Tử Yên lại hỏi chuyện này, nhưng Lạc Xuyên vẫn lắc lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Loại ca từ có cấp bậc như thế này, với tài văn Chương của Lạc Xuyên, cho dù nghĩ vỡ đầu cũng không viết ra được!
Mặc dù đang ở trong thế giới khác, cho dù Lạc Xuyên có nói chính mình là tác giả cũng sẽ không bị người hoài nghi, nhưng làm như vậy hiển nhiên cũng không phù hợp với quy tắc hành xử của hắn.
"Là vậy sao." Yêu Tử Yên gật gật đầu.
Nhận được câu trả lời chính xác từ ông chủ, trong lòng nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ông chủ, bài hát kia có tên gọi là gì?" Cố Vân Hi không nhịn được hỏi.
Lạc Xuyên: "Khuynh tẫn thiên hạ."
"Tên hay quá!"
Cố Vân Hi và Yêu Tử Yên bị cái tên này làm cho kinh ngạc.
Lạc Xuyên cảm giác rất hài lòng đối với phản ứng của hai người.
Chuyện này giống như là văn hóa quê hương của bản thân mình nhận được sự tán thành của người ở thế giới khác.
Đồng thời, trong lòng của Lạc Xuyên cũng xuất hiện một ý tưởng.