Chương 277: Chúng ta chỉ đang nghĩ đến những chuyện vui vẻ
Cuối cùng, ba học viên may mắn giành thắng lợi.
Những học viên còn lại đều đấm ngực dậm chân, hối hận mình vuột mất cơ hội.
"Dù sao mỗi ngày đều có, mua lúc nào đều như nhau cả."
Cố Vân Hi nhìn ba học viên đang cầm nước khoáng kia, bĩu môi nói với Giang Nhã Thường ở bên cạnh.
Thế nhưng mùi chua trong lời nói kia lại khá rõ ràng.
"Đúng đúng đúng, Hi nhi nhà chúng ta nói gì cũng đúng!"
Giang Nhã Thường nhéo nhẹ gương mặt của Cố Vân Hi, cười ha ha nói.
"A! Mau buông tay…"
Hai người đùa giỡn.
Ba học viên kia uống xong nước khoáng, cảm giác được thân thể của mình đang thay đổi, có chút hưng phấn.
"Cảm giác như thế nào?" Mộ Dung Hải Đường có hơi tò mò, hỏi.
"Năng lực cảm nhận của ta đối với linh khí trong trời đất ước chừng đã tăng lên mấy lần!" Một người phấn khích nói.
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng vậy!"
Nhận được ánh mắt hâm mộ cũng những người khác, cả ba đều có chút đắc ý.
"Ôi, chơi trò chơi, chơi trò chơi thôi! Cùng lắm thì ngày mai đến sớm một chút!" Tiêu Thành vung tay áo, nói với vẻ không hề gì.
Mọi người nhanh chóng tản đi.
Sau khi ăn mì xong thì họ tiến vào không gian giả tưởng.
Về phần ba học viên vừa tăng tư chất kia, ngay cả mì ăn liền cũng không ăn.
Bởi vì uống no rồi…
Thời gian trôi qua, Hạ Nguyên và học viên của Huyền Nguyệt học viện cũng đến Khởi Nguyên Thương Thành, đương nhiên cũng phát hiện sự đổi khác trong cửa hàng.
Có điều chờ đợi bọn họ chỉ có ký hiệu "hết hàng" trên kệ.
"Sao ông chủ phát triển sản phẩm mới mà lại không thông báo một tiếng?" Hạ Nguyên nhịn không được mà than phiền: "Sớm biết vậy hôm nay ta đã đến sớm hơn một chút! Bị mấy người này giành mất, hầy!"
Vẻ mặt của Hạ Nguyên rất bực tức.
Khó chịu quá!
Tăng tư chất đó!
Chuyện tốt thế này, trễ một ngày thôi cũng khiến người ta rất khó chấp nhận!
"Dù sao cửa hàng của ông chủ vẫn ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ mua được thôi." Yêu Tử Yên cười nói.
"Cho dù là như thế, nhưng trong lòng ta vẫn không thoải mái…" Hạ Nguyên nhún vai.
Học viên trong Huyền Nguyệt học viện đều quay đầu đi chỗ khác.
Đạo sư, sao ngài lại nói ra những lời trong lòng ra thế…
Bên kia.
Ngay khi Trương Vũ vừa đội mũ giáp vào đã cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh mình đã thay đổi trong nháy mắt.
Thoáng chốc, hắn ta đã ở trong không gian thuần một màu trắng.
Trong lòng bối rối, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Chu Hổ, hơn nữa vẫn có thể cảm nhận được cơ thể của bản thân, hắn ta dần dần bình tĩnh lại.
Trương Vũ đánh giá xung quanh, sự tò mò tràn ngập trong lòng hắn ta.
"Đây là không gian giả tưởng sao? Dường như không khác biệt gì so với hiện thực cả!"
Một cách tự nhiên, hắn ta chú ý đến hai cái biểu tượng kia.
"Tháp Thí Luyện và giáo trình nấu ăn?"
Do dự một lát, Trương Vũ chọn Tháp Thí Luyện.
Chợt nhoáng lên, không gian xung quanh đã thay đổi.
Trong lòng Trương Vũ khiếp sợ không thôi, lại lựa chọn biểu tượng hình cái tháp nhỏ kia.
Bởi vì lúc đến đây, bọn Chu Hổ đã từng dặn dò hắn ta.
Sau khi tiến vào Tháp Thí Luyện, nhất định phải ưu tiên lựa chọn biểu tượng hình tháp nhỏ kia.
Về phần nguyên nhân…
Chu Hổ chưa nói.
Trương Vũ chỉ nhớ rõ, lúc ấy biểu cảm của năm người Chu Hổ có chút quái dị, là nét mặt cố nhịn cười.
"Các ngươi đang cười cái gì?" Khi đó Trương Vũ đã nghi ngờ hỏi.
"Không cười gì cả."
"Chúng ta chỉ đang nghĩ đến một chuyện rất vui thôi."
Bây giờ nghĩ lại một chút, đoạn đối thoại lúc đó, thấy thế nào cũng có chút không đúng…
Lắc đầu, ném hết những suy nghĩ hỗn loạn đó đi, Trương Vũ lựa chọn biểu tượng tòa tháp nhỏ.
"Chế độ trước mắt: Chế độ khiêu chiến. Cấp bậc: Đơn giản."
Một thông báo xuất hiện trước mắt Trương Vũ, hắn ta còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì đã phát hiện bản thân đang ở trên thảo nguyên.