Chương 313: Chớp mắt đã bán sạch
Dẫu sao, những thứ có thể tăng sinh cơ lên quả thật rất hiếm hoi.
Theo bản năng, mọi người đều không quá tin một thứ chỉ có giá một trăm ngàn linh tinh như Quỳnh Tương Lộ lại có hiệu quả bổ sung sinh cơ thực sự!
Nhưng hiện tại thì sao?
Hiện tại bọn họ đã hối hận muốn chết, vì sao người đứng ra mua đầu tiên không phải là mình?
Hiệu quả cỡ này, có khác gì nghịch thiên đâu?
Ngoài Lạc Xuyên trông còn bình thản ung dung thì cũng chỉ có Bạch lão và Cơ Vô Hối là còn giữ được bình tĩnh.
"Thật lòng thì lúc này chính trẫm cũng muốn nếm thử mùi vị của Quỳnh Tương Lộ xem thế nào đấy!" Cơ Vô Hối cười nói.
Khởi Nguyên Thương Thành đã mở cửa bán hàng ở thành Cửu Diệu lâu như vậy, nhưng Cơ Vô Hối vẫn chưa từng mua được một lọ Quỳnh Tương Lộ, cho nên đến giờ còn chưa có cơ hội nếm thử nó một lần.
Đây có lẽ đã thành chấp niệm trong lòng hắn ta rồi.
Hành trình tới di tích thượng cổ lần này coi như là dịp may để Cơ Vô Hối được thỏa nguyện.
Vừa rồi hắn ta cũng đã mua một bình!
"Không phải bệ hạ vừa mua đó sao." Bạch lão cười nói.
"Ha ha, không vội uống bây giờ." Cơ Vô Hối cười ha hả, khoát tay, "Thứ thần kỳ cỡ này, ở đây uống một hơi cạn hết chẳng phải lãng phí của trời sao? Trẫm phải chờ khi nào về Hoàng thành sẽ tìm dịp thích hợp nhâm nhi thưởng thức thỏa đáng."
Bạch lão cũng cười theo.
Thứ có thể khiến cho Thiên Tinh Đại Đế trân trọng cỡ đó, hẳn cũng chỉ có hàng hóa của Khởi Nguyên Thương Thành thôi nhỉ?
Mười mấy giây sau, biến hóa trên người Hoàng Thạch đã dừng lại.
Ông ta thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt, kinh ngạc và vui sướng không sao tả xiết.
Ông ta có thể cảm nhận rất rõ ràng, trạng thái thân thể hiện tại tốt hơn trước đó nhiều lắm.
"Thật không hổ cái tên Quỳnh Tương Lộ!" Hoàng Thạch cảm thán.
"Cảm giác thế nào?" Lạc Xuyên hỏi.
"Đã lâu không được thể nghiệm cảm giác trẻ trung như vậy rồi!" Hoàng Thạch than một câu, sau đó trịnh trọng cảm ơn Lạc Xuyên, "Cảm tạ ông chủ."
Lạc Xuyên xua tay: "Vừa rồi ta đã nói, không liên quan đến ta."
Hoàng Thạch sửng sốt, chợt nhớ tới hình như vừa rồi, Ma Viên cũng đã nói lời cảm tạ như vậy.
Ông ta bật cười một tiếng. Tuy Lạc Xuyên nói thế nhưng ông ta vẫn ghi tạc ơn này trong lòng.
n huệ bổ sung sinh cơ không hề kém cạnh ơn cứu mạng là bao!
"Ông chủ, ta cũng muốn mua hàng!"
Những người xung quanh đã không nhịn được nữa, lại có người kêu lên, bước nhanh tới trước màn sáng.
"Ta cũng muốn mua!"
"Ta cũng muốn trở thành khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành."
Giây lát sau, gần như tất cả mọi người đều xông lên, vây quanh màn sáng.
Màn hình lớn trăm mét mà giờ nhìn có vẻ khá chen chúc.
Giờ đây bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng, bốn sản phẩm trên đây đều thực sự có hiệu quả như giới thiệu.
Nếu bỏ qua cơ hội này, e rằng muốn khóc cũng không khóc nổi mất thôi...
"Quỳnh Tương Lộ đâu nhỉ? Sao lại không thấy đâu?"
"Ôi, nước khoáng sao cũng không còn rồi..."
Ngay sau đó, những âm thanh nghi hoặc xôn xao vang lên.
Đồng thời, có ai đó lên tiếng giải thích: "Ngươi không thấy sao? Hai loại này đã hết hàng tồn rồi."
"Hàng tồn? Lại còn hạn chế lượng bán ư?"
"Đương nhiên, lúc nãy chúng ta mua, hai loại này chỉ còn ba bình mỗi loại."
"Ta lại không chú ý tới. Trước đó chỉ chăm chăm xem người khác làm gì..."
Đại đa số đều không cướp được Quỳnh Tương Lộ và nước khoáng, ai cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Mới trước đó đã có một cơ duyên vô cùng quý giá bày ra trước mặt bọn họ, ấy thế mà họ lại không biết trân trọng nó, đợi đến khi mất đi mới hối tiếc chẳng kịp, nỗi đau khổ lớn nhất nhân gian cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi.
Nếu trời xanh có thể cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ nói ngay với ông chủ ba chữ thiêng liêng: Ta muốn mua!
Chỉ tiếc rằng, thế giới này không có cái gọi là "Nếu"...