Chương 337: Nhóm khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành
"Ngươi thấy thế nào?" Tam trưởng lão nhìn về phía Vệ Diệc.
Vệ Diệc hơi suy nghĩ, trả lời: "Ta cảm giác, ông chủ đi vào nơi này có lẽ là bởi vì trong di tích thượng cổ lần này có chỗ gì đặc biệt."
"Chỉ là với cảnh giới của ông chủ, Thiên Lan đại lục thật sự còn tồn tại cái gì đó có thể hấp dẫn hắn hay sao?"
"A? Nói vậy cũng đúng. Vậy ngươi nói, vì sao ông chủ lại tới nơi này?"
"Làm sao ta biết được…"
Ngay lập tức, một loạt tiếng phản bác vang lên từ các đệ tử của Dược Cốc ở xung quanh.
Cuối cùng, vẫn là Tam trưởng lão lên tiếng, dập tắt trận tranh luận vô nghĩa này.
"Loại cường giả có cảnh giới như ông chủ, tâm tư của họ căn bản không phải là thứ mà chúng ta có thể đoán được." Tam trưởng lão bình thản nói.
"Sư phụ nói đúng." Vệ Diệc đồng ý nói.
Các đệ tử Dược Cốc còn lại cũng phụ họa.
"Quỳnh Tương Lộ và nước khoáng mỗi ngày đều được làm mới, những cũng không biết có thể gặp được ông chủ hay không." Vệ Diệc nghĩ tới điều gì đó, cảm thán nói.
"Ông chủ đến đây là vì di tích thượng cổ, thời điểm hoàn toàn mở ra, chắc là có thể gặp ở bên trong." Tam trưởng lão suy nghĩ một chút, nói.
Đám người Tam trưởng lão nói chuyện với nhau, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, người tu luyện đang hóng chuyện ở xung quanh đều rất nghi hoặc.
Phản ứng của những người Dược Cốc này rất không thích hợp!
Khởi Nguyên Thương Thành không phải là kẻ địch của Dược Cốc hay sao?
Hiện tại có vẻ như hai bên có quen biết nhau?
Chẳng lẽ suy đoán của bọn họ lúc trước đều là sai lầm?
Trong giây lát, tất cả mọi người đều thấp giọng nghị luận…
Không chỉ có Dược Cốc, còn có Lăng Vân học viện do Mộ Dung Hải Đường và Ứng Vô Cực dẫn đội, Huyền Nguyệt học viện do Hạ Nguyên dẫn đội, Đệ Ngũ Vô Ảnh và Đệ Ngũ Bá Đao của Đệ Ngũ gia tộc, Liễu Như Ngọc và Liễu Như Mị của Dao Trì thánh địa…
Các thế lực trong số các khách hàng của Khởi Nguyên Thương Thành đều lần lượt đi đến phụ cận hư ảnh của di tích thượng cổ.
Dù sao bọn họ đi vào thành Cửu Diệu, ngoại trừ Khởi Nguyên Thương Thành, căn bản nhất chính là di tích thượng cổ!
Hơn nữa Khởi Nguyên Thương Thành ở chỗ này, khi nào đi đều giống nhau.
Nhưng di tích thượng cổ thì khác.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, mỗi lần di tích thượng cổ mở ra, bình thường chỉ tồn tại một khoảng thời gian.
Sau khi thời gian chấm dứt, di tích thượng cổ cũng sẽ biến mất.
Hơn nữa cơ duyên trong di tích thượng cổ cũng sẽ được tìm thấy.
Không ai có thể mượn di tích thượng cổ để một bước lên trời, còn có người vừa mới tiến vào di tích thượng cổ lập tức rơi vào vùng đất nguy hiểm trí mạng trực tiếp bỏ mạng…
Nhưng khi mỗi người tu luyện tiến vào di tích thượng cổ đều ôm suy nghĩ rằng bản thân mình nhất định có thể đạt được cơ duyên.
Đây là bản tính của nhân loại, giống như trước lúc rút thưởng đều cảm giác bản mình là thần may mắn…
Mọi người của Lăng Vân học viện cũng cưỡi Xích Kim Huyền Tước tới một chỗ tu tập của những người tu luyện.
Lúc này, chỗ tụ tập có chút rộn ràng, náo nhiệt.
Sự xuất hiện của bọn họ đương nhiên đã gây ra một gợn sóng không lớn không nhỏ.
Tuy nhiên rất nhanh chóng, sự chú ý của bọn họ lập tức chuyển đi.
"Những người này đang làm cái gì? Trông có vẻ náo nhiệt quá!" Cố Vân Hi cố gắng ngắm nhìn.
Chỉ là có nhiều người tu luyện lắm, bên tai tất cả đều là tạp âm, hơn nữa cũng nghe không rõ.
"Lão sư, ta đi nhìn xem!" Tiêu Thành hưng phấn nói.
Nơi mà những người tu luyện tụ tập đối với hắn ta mà nói là chuyện vô cùng mới mẻ.
Trong lòng có tò mò cũng là chuyện bình thường.
"Lão sư, chúng ta cũng đi!"
"Ta cũng đi…"
Lại có mấy đệ tử lên tiếng.
"Có thể, chú ý an toàn của bản thân mình." Mộ Dung Hải Đường dặn dò.
"Lão sư yên tâm đi!" Tiêu Thành cười nói, sau đó chào hỏi mấy người rồi đi.