Chương 357: Cuộc sống tiêu dao của Tả Vạn Kim
Bóng đêm dần tắt, từng cơn buồn ngủ dâng trào, Lạc Xuyên không nhịn được ngáp một cái.
Sau khi rửa mặt qua loa, Lạc Xuyên trực tiếp lên giường ngủ.
Về phần rút thưởng và gì gì đó, không vội…
Một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Dưới tiếng gọi của đồng hồ sinh học, Lạc Xuyên đã thức dậy từ trong giấc ngủ đúng giờ, ánh mắt còn có chút mê mang.
Rất nhanh chóng, suy nghĩ của Lạc Xuyên dần dần trở nên rõ ràng.
À, hóa ra mình đã trở lại Khởi Nguyên Thương Thành rồi.
Rời giường, mặc quần áo, rửa mặt.
Khi hoàn thành một loạt công đoạn, thời gian đã trôi qua hơn mười phút.
Sau khi Lạc Xuyên xuống lầu, hắn bắt đầu suy nghĩ.
Bữa sáng ngày hôm nay sẽ giải quyết như thế nào?
Thôi, đi Phượng Tiên Lâu là được.
Chắc là vài ngày nữa Yêu Tử Yên sẽ trở lại.
Lạc Xuyên đưa ra quyết định.
Phượng Tiên Lâu chỉ có thể làm giải pháp tình thế, lời này nếu để cho cư dân thành Cửu Diệu nghe được, tất nhiên sẽ dở khóc dở cười.
Hình mẫu của đại lão, không thể trêu vào không thể trêu vào…
Làm lâu chủ của Phượng Tiên Lâu, Tả Vạn Kim cảm giác mấy ngày nay là thời điểm thoải mái nhất đối với ông ta.
Bởi vì trong toàn bộ thành Cửu Diệu, tất cả những người tu luyện bị di tích thượng cổ hấp dẫn mà đến đều rời khỏi.
Ngay cả Thiên Tinh Đại Đế và Bạch lão cũng đều đi vào di tích thượng cổ.
Ở thành Cửu Diệu, vẫn còn có những người tu luyện có thực lực mạnh mẽ ở lại trong Hoàng thành.
Mà Phượng Tiên Lâu là sản nghiệp trực tiếp dưới trướng Cơ Vô Hối, địa vị ở thành Cửu Diệu đương nhiên là không thể lay động.
Mấy ngày này, Tả Vạn Kim đi ở trên đường đều cảm giác như thể thiên hạ này ta là nhất.
Dù sao từ sau khi tin tức về di tích thượng cổ được truyền ra, người tu luyện của các thế lực đều ùa vào thành Cửu Diệu.
Tả Vạn Kim không thể trêu vào bất cứ ai, cảm giác rất là nghẹn khuất.
Hiện tại rốt cục đã xoay người…
Sáng sớm hôm nay, Tả Vạn Kim đặt một chiếc ghế dựa ở trước cửa Phượng Tiên Lâu.
Ghế nằm cũng coi như là linh khí, nhưng lại được đặc chế.
Nếu không thì không chống đỡ được thể trọng của Tả Vạn Kim…
"Tả lâu chủ buổi sáng tốt lành!"
"Lâu chủ phơi nắng à!"
"Ha ha, mấy ngày không thấy, khí sắc của Tả lâu chủ có vẻ rất tốt…"
Những khách hàng tiến vào Phượng Tiên Lâu đều cung chào hỏi.
Tả Vạn Kim rất kiêng kị đối với thể trọng của bản thân mình, những người này cũng không dám đề cập đến.
Đối với những lời chào hỏi này, Tả Vạn Kim cũng lười đáp lại, tư thế mười phần.
Tuy nhiên ở trong lòng ông ta cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được vô số người nhìn lên này.
"Ngươi ngồi tại đây không cảm thấy cản trở hay sao?"
Bỗng nhiên, một thanh âm bình thản xuất hiện.
Quần chúng hóng chuyện xung quanh đều sợ ngây người, giật mình trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm người trẻ tuổi nói ra lời này một cách không thể tin được.
Theo bọn họ thấy, người này cũng thật sự là rất to gan lớn mật, dám nói như vậy vớiTả Vạn Kim.
Tả Vạn Kim vốn đang híp mắt một cách thoải mái và hưởng thụ, nghe nói như thế, đột nhiên vô cùng tức giận.
Không ngờ dám trêu chọc mình?
Sợ là chán sống rồi!
Ông ta hơi buồn bực mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập lửa giận tuôn ra.
Ông ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương nào lại lớn mật như thế!
Tuy nhiên sau khi Tả Vạn Kim nhìn thấy diện mạo của người lên tiếng, ngay lập tức cảm thấy kinh hãi.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi một trăm tám mươi độ.
Rất khó tin, không biết bằng cách nào các cơ trên khuôn mặt lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy…
"Tiền… Tiền bối, sao ngài lại đến đây?" Tả Vạn Kim vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ hỏi.
Ghế dựa phát ra một tiếng “Két két” không chịu nổi gánh nặng, khiến cho người ta cảm giác sắp không chịu nổi.
Trên khuôn mặt Tả Vạn Kim xuất hiện một nụ cười nịnh nọt.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt cụp xuống ẩn chứa vẻ kính sợ.