Chương 377: Đây là không gian bán vũ khí
Nghe nói như thế, mọi người đều không kiềm chế nổi sự hưng phấn trong lòng nữa, sau khi nói với Lạc Xuyên một tiếng thì tiến vào Khởi Nguyên Thương Thành.
Lúc này, thời gian chơi trò chơi của hai người Bộ Thi Ý và Giang Thánh Quân cũng gần kết thúc, đều thoát ra khỏi trò chơi.
"Ồ? Các ngươi đều tới rồi?" Giang Thánh Quân kinh ngạc hỏi.
"Tất nhiên rồi." Chu Hổ cười ha hả nói: "Mỗi ngày ta đều đến chỗ ông chủ để nhìn xem khi nào thì mở cửa đấy."
Ngụy Khinh Trúc lại kéo trọng tâm câu chuyện vào thẳng chủ đề chính: "Không phải ông chủ nói mới có thêm hệ thống bán vũ khí sao? Ở đâu vậy?"
"Đúng vậy, không thấy trong cửa hàng có thêm thứ gì mà? À, ngoại trừ chậu cây kia."
"Ngươi đừng nói, một cái cây nhỏ như vậy bày trong cửa hàng, thoạt trông lại có nhiều sức sống hơn…"
Mọi người cười nói.
Chẳng qua đều không suy nghĩ theo hướng cây Thế Giới.
Ai lại bạo tay thế chứ, còn dùng cây Thế Giới làm chậu cây cảnh!
Ừm, chỉ có Lạc Xuyên…
"Chính là chỗ đó." Giang Thánh Quân chỉ vào hoa văn trên vách tường bên cạnh, nói.
Bộ Thi Ý còn nói thêm: "Đi đến chỗ hoa văn sẽ tiến vào không gian bán vũ khí. Ta cảm thấy nó chính là cánh cửa không gian hoặc là thông đạo không gian."
"Thì ra là thế." Mọi người chợt hiểu ra, gật đầu.
Giang Thánh Quân nói tiếp: "Ở bên trong, các ngươi sẽ nhìn thấy một màn sáng, cách mua cũng không khác gì bên trong Tháp Thí Luyện."
"Nghe ngươi nói như vậy, ta càng tò mò hơn." Ngụy Khinh Trúc cười nói.
"Vậy nhé, ta đi trước đây." Bộ Thi Ý nói lời tạm biệt.
"Ta cũng đi đây." Giang Thánh Quân nói tiếp.
"Tạm biệt."
"Ngày mai gặp lại…"
Mọi người đều nói lời tạm biệt.
"Tạm biệt ông chủ."
Đương nhiên, lúc rời đi, hai người cũng không quên nói lời chào với Lạc Xuyên ở cửa.
"Ừm, ngày mai gặp." Lạc Xuyên không đứng dậy, chỉ thản nhiên đáp lại một câu…
Sau khi tiến vào không gian bán vũ khí, tất cả mọi người đều bị độ rộng rãi của không gian làm cho khiếp sợ.
Nhìn không thấy giới hạn!
"Các ngươi nói xem, ông chủ làm thế nào để tạo ra một không gian lớn như vậy trong Khởi Nguyên Thương Thành?" Chu Hổ đánh giá xung quanh, hưng phấn suy đoán.
Lâm Uyển Sương như nghĩ đến chuyện gì: "Ta từng nghe nói, những người tu luyện cảnh giới cao thâm có thể cưỡng chế tạo ra một không gian chỉ thuộc về riêng mình trong thời không vô cùng vô tận. Không gian có thể thông qua một thông đạo riêng để kết nối với thế giới này."
"Không gian đấy lớn bao nhiêu? So với của ông chủ thì thế nào?" Tống Thu Ảnh hỏi.
"Ta làm sao biết được!" Lâm Uyển Sương nhún vai có chút bất đắc dĩ: "Ta cũng chỉ vô tình nghe được việc này, ngươi đi hỏi ông chủ không được sao."
"Ừm…" Trầm mặc một lúc, Tống Thu Ảnh trầm giọng nói: "Hay là thôi đi."
Sau khi nói chuyện với nhau một hồi, mọi người đi đến trước màn sáng.
Thấy màn sáng, bọn họ đều có chút ngạc nhiên.
Cảnh tượng ở trong trò chơi này lại xuất hiện trong hiện thực, khiến cho bọn họ có một loại cảm giác thế giới hiện thực và hư ảo lẫn lộn…
Là một lính đánh thuê, tự nhiên sẽ coi trọng vũ khí.
Lúc hoàn thành nhiệm vụ hoặc là săn bắt yêu thú, có linh khí tốt đương nhiên sẽ làm chơi ăn thật.
Hơn nữa khi di tích thượng cổ mở ra và kết thúc, dãy núi Cửu Diệu cũng dần khôi phục lại sự yên bình ngày xưa.
Nay tất cả yêu thú có thực lực lớn mạnh đều lui về chỗ sâu trong dãy núi Cửu Diệu.
Cho nên lính đánh thuê trong thành Cửu Diệu cũng từ trạng thái thất nghiệp ban đầu, tiến vào cuộc sống lính đánh thuê vừa căng thẳng lại bận rộn.