Chương 383: Quay về Lăng Vân học viện
Nếu phải dựa vào rút thưởng để mở khóa ứng dụng.
Lạc Xuyên cảm thấy, vậy thì hơi quá đáng.
Dựa vào tốc độ hệ thống công bố nhiệm vụ và mình hoàn thành nhiệm vụ mà xem, thời gian là một vấn đề rất lớn.
Hệ thống nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Ứng dụng có thể thông qua rút thưởng để mở khóa, ký chủ cũng có thể tự mình phát triển."
Lạc Xuyên sửng sốt.
Tự mình phát triển?
Vậy còn được.
Có điều lại phải nói, trong thế giới này, hắn tìm đâu ra nhân viên phát triển đây?
Huống hồ chính hắn cũng không phải lập trình viên!
Lạc Xuyên cảm giác, hình như hệ thống đang đào một cái hố to…
"Rút thưởng giải khóa ứng dụng trong điện thoại Ma Huyễn, mỗi lần tốn mười vạn linh tinh." Giọng nói của hệ thống lại tiếp tục vang lên.
Hả?
Không phải là dựa vào nhiệm vụ để nhận được cơ hội rút thưởng sao?
Mười vạn linh tinh, Lạc Xuyên cảm thấy hơi đắt.
Có điều so với việc hoàn thành nhiệm vụ mới nhận được cơ hội rút thưởng, vẫn không tệ lắm…
Rời khỏi không gian rút thưởng, tâm trạng của Lạc Xuyên cũng từ kích động rồi dần dần khôi phục lại.
Cơn mệt mỏi đánh úp đến, cuối cùng hắn cũng tiến vào giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, việc buôn bán của Khởi Nguyên Thương Thành cũng không tốt hơn.
Có điều Lạc Xuyên vẫn không quan tâm.
Lạc Xuyên cảm thấy chuyện ở di tích thượng cổ gần như đã lan truyền hết rồi.
Bây giờ Lạc Xuyên chỉ ngồi chờ khách hàng đến cửa…
Trung tâm Thiên Lan đại lục.
Nơi những con sông lớn hội tụ.
Lăng Vân học viện nổi danh khắp Thiên Lan đại lục tọa lạc ở nơi này.
Vô số đình đài lầu các tọa lạc trong núi rừng, linh khí lúc ẩn lúc hiện.
Mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều thiếu niên thiếu nữ lui tới trong đó…
Trên bầu trời, Xích Kim Huyền Tước đang vỗ cánh bay lượn.
Đám người Ứng Vô Cực đang đứng trên lưng Xích Kim Huyền Tước.
Trải qua nhiều ngày bôn ba, cuối cùng bọn họ cũng tới Lăng Vân học viện.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Mộ Dung Hải Đường nhìn cảnh sắc quen thuộc bên dưới, trên gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi cũng không khỏi xuất hiện một nụ cười.
Tốc độ của Xích Kim Huyền Tước rất nhanh.
Bên dưới rất nhanh đã có người chú ý đến Xích Kim Huyền Tước.
"Đó là… Xích Kim Huyền Tước?"
"Nghe nói Ứng đạo sư và Hải Đường đạo sư dẫn đội đến di tích thượng cổ, xem ra đã trở lại."
"Ài, loại chuyện tốt thế này lại không có phần của ta, thật ghen tị…"
Có người đang bàn tán, biểu cảm trên mặt khác nhau.
Cùng với từng trận gió lớn, Xích Kim Huyền Tước chậm rãi đáp xuống.
Đám người Ứng Vô Cực nhảy xuống từ trên lưng Xích Kim Huyền Tước.
Rất nhanh, có một đoàn người đi ra từ trong Lăng Vân học viện.
Xem ra, chắc hẳn đều là đạo sư trong Lăng Vân học viện.
Đương nhiên, khiến người ta chú ý nhất là ông lão râu tóc bạc trắng dẫn đầu.
Tuy rằng thoạt trông ông lão tuổi tác khá lớn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
Lớn tuổi nhưng rất khỏe mạnh, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Người này chính là viện trưởng của Lăng Vân học viện, Phạm Thừa Thiên.
Thực lực từ mấy trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả, tu vi thật sự bây giờ thì không ai biết được.
"Bái kiến viện trưởng."
Đoàn người Ứng Vô Cực khom lưng nói.
Có thể thấy rất rõ, danh vọng của Phạm Thừa Thiên ở Lăng Vân học viện rất cao.
Nhưng dù là viện trưởng, trên người Phạm Thừa Thiên lại không toát ra quá nhiều vẻ uy nghiêm.
Nhìn qua giống như một cụ già ôn hòa bình thường.
Phạm Thừa Thiên vung tay áo, nói: "Không cần phải nhiều lễ tiết như vậy, ta cũng không phải người cổ hủ."
Mộ Dung Hải Đường cười nói: "Viện trưởng vẫn không chú ý chuyện vặt vãnh như trước!"
Cố Vân Hi và đám học viên không nói gì.
Bọn họ đều mang vẻ mặt tò mò đánh giá Phạm Thừa Thiên.
Phải biết rằng thường ngày, Phạm Thừa Thiên là viện trưởng nhưng lại hiếm khi thấy mặt.
Học viên bình thường dù cả học kỳ cũng chưa chắc có thể thấy mặt một lần.
Nay bọn họ trở về từ di tích thượng cổ lại khiến Phạm Thừa Thiên tự mình xuất hiện, đủ để chứng tỏ rất nhiều chuyện.