Chương 386: Cứ rót hết là được
Cũng chính vì như vậy, thiếu niên xui xẻo này mới được nam tử trung niên đưa vào đại sảnh nghị sự.
"Mộ Dung đạo sư, còn vấn đề gì sao?" Nam tử trung niên hỏi.
"Không còn." Mộ Dung Hải Đường lắc đầu nói: "Coca Cola của Khởi Nguyên Thương Thành nhằm vào vết thương không trí mạng. Tính mạng thằng nhóc này không có vấn đề gì, hiệu quả chắc chắn không có ảnh hưởng."
"Vậy thì không thể tốt hơn." Nam tử trung niên gật đầu.
"Các ngươi đổ hết Coca Cola vào cho hắn." Mộ Dung Hải Đường gọi mấy người nâng thiếu niên kia đến.
"Cứ… đổ thẳng vào?" Bọn họ có chút không thể tin nổi.
Phương thức đơn giản thô bạo như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?
"Đúng vậy." Mộ Dung Hải Đường xoa cằm.
Bọn họ liếc nhìn nhau, theo lời Mộ Dung Hải Đường mà làm.
Dù sao bọn họ chỉ là người thực hiện, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
Huống hộ viện trưởng đại nhân còn ở bên cạnh đây!
Lại còn có nhiều đạo sư như vậy.
Cho dù thằng nhóc này thật sự xảy ra vấn đề gì, vậy đó cũng không phải vấn đề…
Mọi người nhìn chằm chặp, sợ bỏ qua thứ gì.
Quá trình đổ hết Coca Cola rất trôi chảy, không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
"Sao còn chưa có động tĩnh gì?" Có người hoài nghi nói.
Vừa dứt lời, trên người thiếu niên đã xuất hiện một loại khí tức huyền diệu khó giải thích.
Sắc mặt tái nhợt của hắn dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà hồng hào hẳn, vẻ mệt mỏi cũng nhanh chóng khôi phục.
Trong phút chốc ngắn ngủi, đã không nhìn ra dáng vẻ bị thương nặng nữa.
Chẳng qua vì trên người bị băng vải bao bọc, trái lại không nhìn ra vết thương khôi phục thế nào.
Bỗng nhiên, mí mắt thiếu niên run lên, sau đó chậm rãi mở ra.
Trong mắt hắn mang theo một chút mờ mịt.
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh của bản thân mình, vẻ mờ mịt nhanh chóng biến mất, biến thành vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì?
"Mặc Trần, ngươi biết sai chưa?" Một giọng nói bình thản vang lên từ bên cạnh, nam tử trung niên sắc mặt lạnh nhạt.
"Bái kiến Bách Lý viện trưởng!" Thiếu niên tên Mặc Trần nghe tiếng thì lập tức run rẩy, trên mặt lộ vẻ đau khổ: "Học viên biết sai rồi."
Xem ra hắn đã biết chuyện gì xảy ra.
Thân phận của nam tử trung niên cũng không tầm thường, là viện trưởng Địa viện, tên là Bách Lý Ôn Thư.
Tuy rằng tên nghe qua rất tao nhã, nhưng trong lòng các học viên lại không kém gì tai họa đáng sợ.
"Ôn Thư à, việc đó lát nữa nói sau." Phạm Thừa Thiên cười ôn hòa, sau đó nhìn về phía Mặc Trần: "Cậu nhóc, vết thương của ngươi bây giờ thế nào rồi?"
Mặc Trần theo bản năng sờ lên lồng ngực của mình, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ơ? Hình như không có gì?"
Vận chuyển linh lực, cơ thể hơi chấn động, băng vải theo đó mà rách toạc, lộ ra làn da bên dưới.
Hoàn toàn không có vết thương nào!
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hiệu quả này, thật sự có hơi quá…
"Được rồi, ngươi rời đi trước đi." Bách Lý Ôn Thư bình thản nói.
Mặc Trầm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."
Sau đó lễ phép rời khỏi đại sảnh nghị sự.
Một thoáng yên lặng ngắn ngủi, rồi có tiếng xôn xao đầy hoảng sợ vang lên.
"Vừa nãy ta không nhìn nhầm chứ? Chỉ trong chốc lát, không chỉ khôi phục vết thương, mà cả một vết sẹo cũng không để lại?"
"Hơn nữa cảnh giới tu vi gì đó cũng không có chút ảnh hưởng nào. Ngươi nhìn thằng nhóc kia đi, lúc đi rất vui vẻ, có nhìn ra được chút dáng vẻ bị thương nào đâu?"
"Khởi Nguyên Thương Thành, Khởi Nguyên… Vốn ta còn tưởng rằng là to gan lớn mật mới dám lấy Khởi Nguyên làm tên, bây giờ xem ra, là ta kiến thức hạn hẹp…"