Chương 388: Thiên Cơ các, Văn Thiên Cơ
Sau khi nói xong việc này, không riêng gì Phạm Thừa Thiên, nét cười trên mặt mọi người đều dần thu lại.
"Chuyện trong di tích thượng cổ, nếu ta không đoán nhầm, chắc hẳn chính là Thâm Uyên từng xuất hiện thời thượng cổ." Giọng nói Phạm Thừa Thiên trầm thấp.
Thâm Uyên, cho dù là cường giả như ông ta, ban đầu khi nghe nói cũng cảm thấy hoảng sợ.
Thứ này, hoàn toàn là vì hủy diệt mà sinh ra!
Mọi người trầm mặc.
Cuối cùng, Phạm Thừa Thiên thở dài: "Thực lực của vị ông chủ của Khởi Nguyên Thương Thành kia hẳn là còn hơn cả ta, chắc là đã phát hiện ra vấn đề của di tích thượng cổ nên mới đi đến nơi đó, hy vọng vấn đề đã được giải quyết. Nếu không, Thiên Lan đại lục sẽ phải nghênh đón một hồi tai họa!"
…
Thiên Cơ các.
Đã trải qua mấy ngày bôn ba, hai người Trần Mặc và Trần Y Y cuối cùng cũng quay về nơi này.
"Cuối cùng cũng về rồi!"
Nhìn đỉnh Thiên Cơ phía trước bị mây mù che khuất hơn nửa, Trần Mặc không khỏi cảm thán.
"Sư huynh ngươi đừng rề rà nữa, nhanh chút đi!" Trần Y Y có chút mất kiên nhẫn mà thúc giục.
"Được được được…"
Hai người ngựa quen đường cũ đi dọc theo cầu thang lên đỉnh Thiên Cơ.
Trên đường đương nhiên chạm mặt không ít người tu luyện đến đây tính toán thiên cơ.
Có điều hai người hoàn toàn xem nhẹ, bởi vì tình huống này, bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, đã quen rồi…
Một lát sau.
Trên đỉnh núi Thiên Cơ.
Bên cạnh nhà tranh có một hồ nước nho nhỏ.
Trong hồ nước có một gốc hoa sen trắng tuyết nở rộ.
Lá sen rất đẹp, giống như ngọc bích, tản ra ánh sáng mông lung.
Một ông cụ mặc áo tang đang ngồi khoanh chân bên hồ nước, nhắm mắt lại, tựa như đang cảm nhận cái gì.
"Sư phụ." Hai người Trần Mặc và Trần Y Y sau khi nhìn thấy Văn Thiên Cơ thì cung kính chào một tiếng.
Chẳng biết tại sao, hai người chợt nhớ đến Thất Thải Lưu Ly Kê mà lúc trước Lạc Xuyên mời bọn họ ăn.
Nguyên liệu sử dụng còn có mật Tử Tiêu và sen Thông Thiên.
Hương vị kia quả thật rất thơm…
"Chuyến này thu hoạch thế nào?" Giọng nói mang theo tiếng cười vang lên.
Văn Thiên Cơ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt dường như ẩn chứa sự ảo diệu vô biên vô tận, khiến người ta đắm chìm.
"Sư phụ, chúng ta đã tìm được lông đuôi của Thất Thải Lưu Ly Kê." Trần Mặc lễ phép nói.
Trần Y Y lại tương đối hoạt bát hơn nhiều.
Chỉ là lúc mới vừa gặp Văn Thiên Cơ thì có chút nhút nhát mà thôi.
Bây giờ nghe được giọng nói của sư phụ, bản tính hoạt bát cũng tự nhiên quay lại.
"Sư phụ ơi sư phụ, người biết không, trên đường chúng ta đến di tích thượng cổ thì gặp thú triều, cũng may có một vị tiền bối bỗng nhiên xuất hiện đã cứu chúng ta.
Vị tiền bối kia vô cùng kỳ quái, nói mình là ông chủ của cái gì Khởi Nguyên Thương Thành đó! Chúng ta còn mua hàng hóa của hắn, hiệu quả đúng như lời hắn nói!
Còn có, còn có, vị tiền bối kia lại có thể nấu ăn, nấu cực kỳ ngon, nguyên liệu sử dụng cũng vô cùng quý giá, sư phụ người nhất định không đoán được!
Là mật Tử Tiêu, còn có cả sen Thông Thiên mà người vô cùng yêu quý…"
Trần Y Y ríu rít nói mãi, trên mặt Văn Thiên Cơ vẫn mang nụ cười.
Hiển nhiên đã quen với cảnh tượng này.
Đương nhiên, phải bỏ qua lúc ông ta nghe đến mật Tử Tiêu và sen Thông Thiên, khóe miệng hơi co rút một chút.
Trần Mặc có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Trần Y Y, chợt có chút buồn cười, lắc đầu.
Quả nhiên là sư muội của mình, tính tình vẫn giống hệt như trước đây, không thay đổi chút nào…
Đợi Trần Y Y nói xong, ánh mắt Văn Thiên Cơ nhìn về hướng thành Cửu Diệu.
"Khởi Nguyên Thương Thành sao? Đáng để xem thử…"