Chương 390: Thử nghiệm một chút về sức mạnh của vũ khí
"Hệ thống bán vũ khí?" Yêu Tử Yên có chút kinh ngạc.
Lúc này mới qua bao lâu, thế mà Khởi Nguyên Thương Thành lại có thứ mới.
Ông chủ thật đúng là lợi hại…
"Ông chủ, có bán những vũ khí gì?" Yêu Tử Yên hiếu kỳ hỏi.
"Tất cả linh khí trong thương thành vũ khí của Tháp Thí Luyện." Lạc Xuyên trả lời, lại giải thích thêm: "Chỉ có linh khí, còn những loại hình vũ khí khác, bởi vì nguyên nhân nào đó mà tạm thời không bán."
"À." Yêu Tử Yên hiểu rõ gật đầu.
Nếu là quyết định của ông chủ, nàng hoàn toàn không hoài nghi chỗ nào.
"Tự ngươi qua đó nhìn đi, bên trong đều có giới thiệu." Lạc Xuyên nghĩ một lát, nói: "Về phần linh khí, tùy tiện chọn."
Đối với nhân viên của mình, Lạc Xuyên vẫn luôn hào phóng như vậy.
Yêu Tử Yên mỉm cười, rồi nghiêm mặt nói: "Vâng, ông chủ."
Nhìn theo bóng dáng của Yêu Tử Yên biến mất sau thông đạo không gian bán vũ khí, Lạc Xuyên ngồi ở sau quầy, chống cằm, ánh mắt không có tiêu cực, không biết đang suy nghĩ gì.
Yêu Tử Yên cảm thấy mình như xuyên qua một lớp rào chắn có lực cản nhẹ, rồi xuất hiện trong một không gian xa lạ.
Dưới chân là bệ đá mênh mông vô bờ.
Xung quanh và trên đầu đều là bóng tối hỗn độn, tựa như không có giới hạn.
Đương nhiên, gây chú ý nhất vẫn là màn sáng bán trong suốt cực lớn phía trước kia.
Màn sáng này lại có cảm giác rất quen thuộc.
Có điều lại phải nói, có hố to đầy thạch anh kia là chuyện gì?
Yêu Tử Yên đương nhiên chú ý đến cái hố to mà Lạc Xuyên dùng súng lục U Năng nổ ra, rất là khó hiểu.
Quên đi, lát nữa rời khỏi đây rồi hỏi ông chủ một chút.
Yêu Tử Yên quyết định trong lòng.
Về phần nội dung trên màn sáng, Yêu Tử Yên chỉ nhìn lướt qua loa một lần đã mất đi hứng thú.
Nếu là trước đây, vẫn còn ở Ảnh Sát bảng làm sát thủ, nàng nhìn thấy nhiều linh khí phẩm chất cao như vậy, tất nhiên sẽ vô cùng hưng phấn.
Có điều bây giờ thì…
Yêu Tử Yên có thể bày tỏ rõ ràng, nàng không có hứng thú với linh khí!
Là nhân viên phục vụ của Khởi Nguyên Thương Thành, lại còn có ông chủ, Yêu Tử Yên cảm thấy cho dù là linh khí lợi hại cỡ nào cũng không có đất dụng võ đâu.
Quay đầu nhìn một lần, Yêu Tử Yên không chút lưu luyến rời khỏi không gian bán vũ khí.
Lạc Xuyên còn đang ngồi ngẩn người đã nhìn thấy Yêu Tử Yên xuất hiện.
Nhanh vậy?
Lạc Xuyên hơi kinh ngạc.
"Ngươi không chọn linh khí sao?" Lạc Xuyên hỏi.
Yêu Tử Yên gật đầu: "Ta cảm thấy không cần thiết."
Lạc Xuyên im lặng.
Hình như quả là thế thật…
Lúc này, Lạc Xuyên chú ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Yêu Tử Yên, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Yêu Tử Yên nghĩ đi nghĩ lại, dường như là đang sắp xếp câu chữ: "Ông chủ, ta có chút tò mò, trong không gian bán vũ khí vì sao lại có một cái hố to thế?"
Lạc Xuyên hơi trầm tư.
Rất nhanh, hắn đã đưa ra đáp án: "Thử nghiệm uy lực một chút, xem ra đã vượt qua cực hạn của khả năng phục hồi trong không gian."
Yêu Tử Yên bừng tỉnh, gật đầu: "Thì ra là như vậy!"
"Ta đi chơi trò chơi." Lạc Xuyên đứng dậy, nhường lại vị trí ở quầy.
"Biết rồi, ông chủ." Yêu Tử Yên gật đầu.
Hắn tùy tiện chọn một vị trí rồi ngồi xuống, đội mũ giáp vào, tiến vào thế giới giả tưởng.
Có điều, Lạc Xuyên không vội vàng tiến vào Tháp Thí Luyện hay là giáo trình nấu ăn, hắn gọi tên hệ thống trong lòng.
"Hệ thống? Hệ thống? Có chuyện."
"Ký chủ có chuyện gì?" Hệ thống nhanh chóng xuất hiện.
"Cái hố to kia vẫn còn ở đó à?" Lạc Xuyên đi thẳng vào vấn đề.